Tạ thị là trạm thu gom rác sao? Khi Tạ Diên Khanh nói chuyện, giọng điệu rất nhạt, vẻ mặt trên khuôn mặt tuấn tú cũng rất bình tĩnh. Nhưng qua cặp kính râm, Lâm Tự vẫn nhìn thấy dòng chảy ngầm cuộn trào trong đôi mắt hẹp dài đó. Từ khi biết hắn quen Lộ Gia Dự, Lâm Tự đã biết, kẻ bị nhà họ Tạ coi là phế vật này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Và bây giờ, những suy đoán mơ hồ đó đều được đưa ra ánh sáng. Và đã được xác nhận. … Từ nghĩa trang trở về tiểu viện, bốn người thu dọn đồ đạc, dự định ngày hôm sau sẽ về Bắc Kinh. Cùng lúc đó. Văn phòng tổng giám đốc tầng 32 của tòa nhà Tạ thị. Tạ Tín Liêm mặc một bộ vest ngồi trên chiếc ghế da tổng giám đốc phía sau bàn làm việc. Ông ta năm mươi mấy tuổi, có khuôn mặt không giống ông cụ Tạ lắm, ngũ quan hơi bình thường, nhưng đôi mắt rất sâu, khi nhìn chằm chằm vào một người lâu là sẽ có một cảm giác âm u vô cùng. Huống chi trong khoảng thời gian này bị nhà lão nhị nắm chặt, tâm trạng không tốt, ánh mắt càng thêm đáng sợ. Giống như muốn ăn thịt người vậy. Ông ta nhìn chằm chằm vào Tạ Tín Đào trước mặt, trong lòng chỉ muốn g**t ch*t đối phương. Thậm chí có một ý nghĩ—— Phế một Tạ Diên Khanh vẫn còn ít. Tạ Tín Đào cũng nên giống như Tạ Diên Khanh, chỉ có thể làm một con chuột không thể gây sóng gió trong góc nhà họ Tạ, để khỏi gây rắc rối cho ông ta. Trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915745/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.