Đã bảo không cho xem là không cho xem. Gió lốc thoáng qua trong não Lâm Tự đứng yên tại chỗ, khuôn mặt trắng nõn hơi nhăn lại, vẻ mặt nghi ngờ như thể đang hỏi: Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cây gậy dò đường trong tay cậu dò dò xung quanh mặt đất, cố gắng tìm ra sự thật về nguồn âm thanh. Cậu không hề nhận ra, phía sau cậu, Tạ Diên Khanh lười biếng tựa vào xe lăn, cổ áo sơ mi hơi mở, lông mày hơi nhướng lên nhìn một loạt hành động nhỏ của cậu. Sau khi nhìn đủ rồi, hắn mới phát ra một tiếng động nhỏ, dùng giọng trầm thấp nói: “Đồ rơi xuống chân cậu rồi.” “Ồ.” Ngoan ngoãn đáp một tiếng, cậu ngồi xổm xuống, đầu ngón tay trắng nõn xoa xoa mặt đất dưới chân. Lòng bàn tay mềm mại lướt qua sàn nhà lạnh lẽo, ánh mắt cúi xuống giờ cũng đã nhìn thấy rõ món đồ nhỏ, hóa ra là một viên ngọc bích tròn trịa, toàn thân màu xanh lục, màu sắc đậm và chuẩn, rõ ràng là có giá trị không nhỏ. May mà vừa rồi không giẫm phải. Rõ ràng là ngay trước mắt, nhưng Lâm Tự vẫn kiên trì sờ một lúc mới nhặt viên ngọc tròn trịa lên nắm vào lòng bàn tay, sau đó mới xoay người, thử dùng tay kia sờ vị trí ghế sofa. Ngón tay dài từ từ lần dọc theo mép ghế sofa, cho đến một khoảnh khắc ngón tay chạm vào khoảng không, thay vào đó là một cảm giác hơi ngứa, ngay sau đó, đầu ngón tay chạm vào vai rộng của người đàn ông. Cậu hỏi: “Tạ Diên Khanh?” Có lẽ cuộc trò chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915748/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.