Đang chiêm ngưỡng kỳ tích y học. Trước khi Lâm Tự xách một túi đồ ăn mang về phòng khách, Tạ Diên Khanh đã quay người rời khỏi hành lang. Cánh cửa phòng ngủ phát ra tiếng khóa lách cách rất nhỏ, nhưng dễ dàng chìm vào màn đêm, không ai phát hiện ra cả. Tạ Diên Khanh trở lại ghế sofa trong phòng ngủ ngồi xuống, màn hình điện thoại là giao diện trò chuyện với Lộ Gia Dự. Một số nội dung không thể nói rõ ràng trong cuộc gọi chỉ bằng vài câu được nên Lộ Gia Dự dứt khoát gửi bản gốc tài liệu, còn nhân tiện nói thêm vài câu. Những lúc như thế, Tạ Diên Khanh sẽ nể mặt trả lời. Tỷ như bây giờ. Anh ta hỏi: [Cũng không còn sớm nữa, sao còn chưa ngủ?] Người đàn ông tựa lưng vào ghế sofa, đèn trong phòng ngủ hơi tối, ánh trăng xuyên qua cửa kính chiếu rọi khắp nơi, để lại bóng tối sâu trên xương lông mày và sống mũi hắn. Ngón tay thon dài của Tạ Diên Khanh v**t v* màn hình hơi lạnh, ký ức quay về cảnh tượng vừa đập vào mắt, hắn chậm rãi trả lời: [Đang chiêm ngưỡng kỳ tích y học.] Kỳ tích y học? Lộ Gia Dự ngơ ngác, cái gì mà kỳ tích y học? Hay là Tạ Diên Khanh lại có kế hoạch mới cho công ty? Nhưng đợi anh ta hỏi lại thì đối phương đã im lặng không nói gì. … Lâm Tự thoả mãn ôm đồ ăn mang về phòng ngủ. Cậu gọi lẩu cay và trà sữa, đồ ăn vặt quả là luôn mang lại niềm vui cho con người. Vẻ mặt vốn hơi ủ rũ lập tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915747/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.