🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chay mặn phối hợp thì mới là ăn uống lành mạnh.

Cảm giác lạnh lẽo pha chút ẩm ướt để lại vệt nước trên mặt.

Nhất thời, Tạ Diên Khanh không nói gì, chỉ nhướng mắt nhìn Lâm Tự. Dưới ánh hoàng hôn bao phủ, không thể nhìn rõ nét mặt cậu, chỉ thấy cậu mặc chiếc áo phông và quần cộc rất đơn giản, làn da dưới ánh nắng gay gắt càng trở nên trắng lạnh.

Không khí im lặng lan tỏa, Lâm Tự lại đẩy tay về phía trước, ly trà sữa lạnh lẽo lại một lần nữa ép vào mặt Tạ Diên Khanh.

… Nếu còn không nhìn ra Lâm Tự cố ý, Tạ Diên Khanh cảm thấy không cần mắt nữa làm gì.

Má hơi nghiêng sang một bên, sống mũi cao in dưới ánh nắng, có một bé mèo vẫn còn ngọ nguậy trên mặt hắn. Khóe môi Tạ Diên Khanh cong lên một nụ cười khó hiểu, rồi đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay Lâm Tự. Đoạn cổ tay gầy gò đó nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, như thể chỉ cần dùng một chút sức là có thể dễ dàng bẻ gãy.

Thu lại lực đạo, đầu ngón tay như vô tình v**t v* mạch đập của đối phương, hắn hỏi: “Đây gọi là mời tôi uống trà sữa sao?”

Vẻ mặt Lâm Tự vô tội: “Em đâu có cố ý, mắt em không nhìn thấy mà.”

“Đúng vậy.” Giọng điệu của người đàn ông nhẹ nhàng, nhưng lại nói, “Vậy cho em một cơ hội xin lỗi.”

Thật ra cậu cũng không muốn xin lỗi lắm.

Lâm Tự lẩm bẩm trong lòng.

Nhưng ngoài mặt, đối diện với đôi mắt rũ xuống và những ngón tay thon dài rõ ràng của người đàn ông, Lâm Tự vẫn không nhịn được thuận theo lời hắn mà hỏi: “Anh muốn em xin lỗi thế nào?”

Tạ Diên Khanh: “Đút tôi uống.”

Lâm Tự: “…?”

Thính giác của cậu có vấn đề gì sao, vừa nãy Tạ Diên Khanh nói gì? Uống trà sữa còn phải bắt cậu đút?

Trong đầu đang hơi mơ hồ thì đột nhiên hiện lên câu nói đầy ẩn ý của Lộ Gia Hữu – “Anh ta muốn mập mờ với cậu.”

Mím môi, có một khoảnh khắc, Lâm Tự cảm thấy nhịp tim mình dường như đập nhanh hơn, tiếng “thình thịch” cũng trở nên mạnh mẽ lạ thường. Cậu giả vờ lơ đãng lùi lại hai bước để tránh bị Tạ Diên Khanh nghe thấy.

Nhưng người đàn ông đã thấy hết mọi hành động của cậu, ánh mắt hơi trầm xuống, hắn hỏi: “Không muốn sao?”

“Đương nhiên không phải.” Lâm Tự chớp mắt, thở ra một hơi, trên mặt lại nở nụ cười, cậu nói, “Chỉ cần anh đừng để ý em là người mù là được.”

Nói xong câu phòng bị trả thù, Lâm Tự giả vờ sờ miệng ly trà sữa, sau đó chậm rãi lấy ống hút ra, ống hút thuận lợi chọc thủng lớp niêm phong trên miệng ly. Cậu cầm ly trà sữa tiến lại gần Tạ Diên Khanh, vì ‘mắt không nhìn thấy’ nên không thể xác định chính xác vị trí khuôn mặt của Tạ Diên Khanh, vì vậy chỉ có thể dùng bàn tay trái trống không để dò dẫm chạm vào.

Lâm Tự chạm vào vai người đàn ông trước, sau đó đầu ngón tay từ từ đi lên, móng tay cọ xát qua làn da hơi lạnh nhưng cực kỳ mịn màng dưới đầu ngón tay, rồi từ từ ấn lên yết hầu đang chuyển động. Khi đầu ngón tay Lâm Tự dừng lại, rồi như tò mò nán lại chạm vào, người đàn ông vốn đang rũ mắt lại nắm lấy cổ tay cậu, kèm theo một câu nói hơi khàn khàn “Lên nữa”, tay trái của cậu được hắn dẫn dắt từ từ di chuyển lên, cuối cùng đặt lên đôi môi mỏng của người đàn ông.

Rõ ràng là mình cố ý trêu chọc người khác, nhưng khi đầu ngón tay Lâm Tự ấn lên đôi môi mỏng của Tạ Diên Khanh lại cảm thấy như bị bỏng, đầu ngón tay vô thức rụt lại.

Thế nhưng người đàn ông lại như không hề hay biết, ngược lại còn hỏi: “Xác nhận được chưa?”

Lâm Tự khô khan gật đầu: “Xác, xác nhận rồi.”

Sau đó, ngay khi Tạ Diên Khanh buông tay, cậu nhanh chóng rụt tay về, ly trà sữa trong tay được đặt chính xác vào môi hắn.

“Cảm ơn.”

Bàn tay người đàn ông che phủ bàn tay phải của cậu, rất bình tĩnh cầm ly trà sữa đi, chỉ có ánh mắt Lâm Tự rơi vào bàn tay phải đang buông thõng bên người, cảm thấy lòng bàn tay còn sót lại sự lạnh lẽo của trà sữa, nhưng mu bàn tay lại lan tỏa hơi ấm của người đàn ông, hai nhiệt độ hoàn toàn khác nhau đan xen, khiến hàng mi cậu khẽ run lên.

Một lúc lâu sau, cậu mới nói: “Không có gì.”

Tự tay đút ly trà sữa mua một tặng một cho Tạ Diên Khanh, Lâm Tự trở về phòng ngủ, nằm dang tay dang chân như một con cá muối bị rút ruột. Cậu xoay người, từ góc độ này nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, thậm chí có thể nhìn thấy một phần khu vườn. Lúc này Tạ Diên Khanh đã rời đi, nhưng trong tầm mắt cậu dường như vẫn còn lưu lại bóng lưng và khuôn mặt nghiêng lạnh lùng của người đàn ông ngồi trên xe lăn ấy.

Lâm Tự từ từ nâng tay phải lên, nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng gửi tin nhắn cho Lộ Gia Hữu: [Mặc dù đã kết hôn rồi, nhưng hẹn hò một chút chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?]

Lộ Gia Hữu lập tức trả lời: [Cái đó còn phải xem đối tượng hẹn hò là ai.]

Lâm Tự: “…”

Cậu nghi ngờ Lộ Gia Hữu cố ý, khi uống trà chiều còn nhắc đến đối tượng rung động, giờ lại nhất định phải hỏi lại đối tượng hẹn hò là ai.

Khi cậu im lặng, Lộ Gia Hữu cũng im lặng.

Mãi đến hai mươi phút sau, Lộ Gia Hữu gửi một thư mục nén. Với tâm trạng vừa nghi ngờ vừa tò mò, Lâm Tự mở thư mục, phát hiện bên trong toàn là ảnh chụp màn hình văn án tiểu thuyết, là hàng chục cuốn tiểu thuyết, nội dung hoàn toàn khác nhau, nhưng trên văn án lại có bốn chữ giống nhau: [Cưới trước yêu sau.]

Lâm Tự: “…”

Lộ nhị thiếu độc nhất vô nhị: [Đọc nhiều vào, đọc kỹ vào, nghiên cứu cho kỹ.]

lx: [Cũng không cần thiết phải như vậy chứ.]

Lộ nhị thiếu độc nhất vô nhị: [Cậu thì biết cái gì, tất cả những tiểu thuyết ngọt ngào cưới trước yêu sau hay nhất trên mạng đều ở đây rồi, cậu tự mình suy nghĩ xem có cơ hội tham khảo hoặc suy ra cái khác không.]

Lộ nhị thiếu độc nhất vô nhị: [Dù sao thì có người dù đã kết hôn cũng vẫn còn là trai tân kìa.]

lx: [Nói như thể cậu không phải vậy.]

Ồ không đúng, tuy Lộ Gia Hữu là trai tân, nhưng ít nhất cậu ta còn chưa kết hôn mà.

Lâm Tự nhấn vào từng tên truyện, tìm thấy các tiểu thuyết trên các trang web và thêm vào giá sách rồi tùy tiện chọn một bộ mở ra. Vừa đọc lướt, mắt cậu đột nhiên trợn tròn, quay lại WeChat chọc chọc Lộ Gia Hữu: [Tiểu thuyết cậu tìm có nghiêm túc không thế hả?]

Sao vừa nhìn đã thấy toàn từ cấm?

Lộ nhị thiếu độc nhất vô nhị: [Chay mặn phối hợp thì mới là ăn uống lành mạnh.]

Lâm Tự: “…”

Mặc dù rất có lý, nhưng cái này cũng quá “thịt” rồi.

Buổi chiều Lâm Tự ăn khá nhiều đồ ăn vặt, đến bữa tối thì hoàn toàn không đói nữa.

Nhưng vừa mới nói với Lộ Gia Hữu là muốn hẹn hò, sau đó lại trốn trong phòng không gặp ai thì có vẻ hơi không hợp lý. Vì vậy, dù rất no nhưng cậu vẫn lê dép, chậm rãi đi về phía phòng ăn ở tầng một như một chú rùa nhỏ.

Bữa tối rất thịnh soạn, còn có món sườn xào chua ngọt mà Lâm Tự thích nhất.

Nhưng nhìn tốc độ gắp thức ăn chậm chạp của cậu, Tạ Diên Khanh liếc một cái, chậm rãi mở miệng: “Không ăn được thì đừng ăn nữa.”

Thế là Lâm Tự yên tâm đặt đũa xuống.

Cậu chống cằm, nhìn chằm chằm vào các món ăn, cảm thấy khá nhàm chán. Suy nghĩ một lúc, cậu quyết định tìm vài chủ đề để nói chuyện với Tạ Diên Khanh vốn ăn không nói ngủ không nói, cũng coi như rút ngắn khoảng cách.

Sau một hồi suy nghĩ, câu nói thốt ra khỏi miệng cậu lại là: “Lộ Gia Hữu nói gần đây Tạ thị hỗn loạn, là do anh làm sao?”

Lời nói của cậu quá thẳng thắn, nhưng Lâm Tự cảm thấy hai người họ đã tâm sự với nhau rồi, cũng không cần phải che giấu nữa.

Quả nhiên, Tạ Diên Khanh đặt đũa xuống, chậm rãi lau môi, ừ một tiếng, nhưng câu tiếp theo lại hoàn toàn không liên quan đến tình hình gần đây của Tạ thị: “Em không thích Tạ Sưởng sao?”

Tạ Sưởng?

Không hiểu tại sao Tạ Diên Khanh lại nhắc đến gã, Lâm Tự chớp mắt, thành thật trả lời: “Không thích gã không phải rất bình thường sao? Ai lại thích cái loại thiếu gia ngu ngốc… ăn chơi trác táng này.”

“Vậy em thích loại nào?” Tạ Diên Khanh đột nhiên hỏi.

… Hả, đột ngột vậy sao?

Nhất thời, Lâm Tự hơi ngơ ngác, nuốt nước bọt, nuốt câu “Chắc là thích loại như anh” vào, ấp úng đối phó qua loa: “Dù sao thì chắc chắn không phải loại như gã. Trước đây em từng xem ảnh của Tạ lão gia, cũng không tệ, đến đời Tạ Sưởng này sao lại xấu thế.”

Tạ Diên Khanh nhướng mày, đột ngột cười một tiếng: “Vậy là thích người đẹp trai.”

Lâm Tự ấn vào khuôn mặt bắt đầu nóng lên của mình, cũng không phản bác, chỉ hơi chột dạ: “Gần, gần như vậy.”

Nếu là người đẹp, mạnh mẽ, đáng thương, tên lại là Tạ Diên Khanh, thì có lẽ thật sự thích rồi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.