Chay mặn phối hợp thì mới là ăn uống lành mạnh. Cảm giác lạnh lẽo pha chút ẩm ướt để lại vệt nước trên mặt. Nhất thời, Tạ Diên Khanh không nói gì, chỉ nhướng mắt nhìn Lâm Tự. Dưới ánh hoàng hôn bao phủ, không thể nhìn rõ nét mặt cậu, chỉ thấy cậu mặc chiếc áo phông và quần cộc rất đơn giản, làn da dưới ánh nắng gay gắt càng trở nên trắng lạnh. Không khí im lặng lan tỏa, Lâm Tự lại đẩy tay về phía trước, ly trà sữa lạnh lẽo lại một lần nữa ép vào mặt Tạ Diên Khanh. … Nếu còn không nhìn ra Lâm Tự cố ý, Tạ Diên Khanh cảm thấy không cần mắt nữa làm gì. Má hơi nghiêng sang một bên, sống mũi cao in dưới ánh nắng, có một bé mèo vẫn còn ngọ nguậy trên mặt hắn. Khóe môi Tạ Diên Khanh cong lên một nụ cười khó hiểu, rồi đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay Lâm Tự. Đoạn cổ tay gầy gò đó nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, như thể chỉ cần dùng một chút sức là có thể dễ dàng bẻ gãy. Thu lại lực đạo, đầu ngón tay như vô tình v**t v* mạch đập của đối phương, hắn hỏi: “Đây gọi là mời tôi uống trà sữa sao?” Vẻ mặt Lâm Tự vô tội: “Em đâu có cố ý, mắt em không nhìn thấy mà.” “Đúng vậy.” Giọng điệu của người đàn ông nhẹ nhàng, nhưng lại nói, “Vậy cho em một cơ hội xin lỗi.” Thật ra cậu cũng không muốn xin lỗi lắm. Lâm Tự lẩm bẩm trong lòng. Nhưng ngoài mặt, đối diện với đôi mắt rũ xuống và những ngón tay thon dài rõ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915754/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.