Cậu cũng đang lén lút hẹn hò à? Không hề nhận ra vẻ mặt bất lực của Lộ Gia Hữu, có khi còn muốn ném quả táo ban đầu định ném vào đầu Kỳ Phương Đồng vào mình, Lâm Tự vẫn khoanh chân ngồi trên ghế sofa, hai tay chống cằm tự suy nghĩ: “Tôi cứ luôn cảm thấy Tạ Diên Khanh và hoa có vẻ không hợp lắm.” Bốp. Cái lõi táo bay xa vào thùng rác, phát ra tiếng động nặng nề, đúng lúc Lâm Tự ngẩng đầu lên, cậu liền khen một câu: “Khá chuẩn đấy, không hổ là đội trưởng đội bóng rổ của trường ngày xưa.” Lộ Gia Hữu: “…” Thật không dễ dàng mà, trong lòng nghĩ đến đàn ông, vậy mà vẫn còn tâm trí để khen cậu ta cơ đấy. Theo lý mà nói, được khen thì Lộ Gia Hữu âm thầm vui mừng là được rồi, nhưng cậu ta lại cố tình ghé sát vào hỏi mỉa mai: “Vậy cậu thấy tôi – đội trưởng đội bóng rổ của trường – đẹp trai hơn hay Tạ Diên Khanh đẹp trai hơn?” Lâm Tự liếc cậu ta, nhíu mày đưa ra lời khuyên chân thành: “Đừng hỏi những câu tự làm nhục mình như thế này khi tôi đang trong giai đoạn mập mờ, điều đó không tốt cho cả cậu và tôi.” Lộ Gia Hữu: “…” Thấy thời gian đã về chiều, ánh hoàng hôn cũng trải khắp bầu trời, Lâm Tự đứng dậy chuẩn bị rời khỏi căn hộ về nhà. Lộ Gia Hữu nhìn cậu một lúc, cắn quả táo cuối cùng rồi hỏi: “Sao về sớm thế?” “Sớm à? Không sớm đâu, về đến nhà vừa kịp ăn tối với Tạ Diên Khanh.” Đang trong giai đoạn thầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915759/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.