Mùi gì, nói nghe xem? Sợ nước? Nghe thấy hai chữ này, vẻ mặt Lộ Gia Hữu trở nên kỳ lạ: “Sợ nước mà còn đứng cạnh hồ bơi?” Nhìn Tạ Sưởng ôm người mẫu trẻ, mặc cho người mẫu trẻ trong hồ bơi tạt nước lên người mình, thậm chí còn trêu chọc đối phương như một lão làng, nhìn thế nào cũng không giống người sợ nước. Ngược lại, trông gã càng giống đang tận hưởng. Nghĩ đến đây, cậu ta không khỏi nghi ngờ: “Tin tức của Triệu Kỷ không sai chứ?” Lâm Tự chống tay lên mặt, phần má mềm mại lún xuống theo lực ép của ngón tay, suy nghĩ rồi giải thích: “Chắc sẽ không sai đâu. Hơn nữa, gã sợ nước nhưng không thể hiện ra cũng rất bình thường mà.” Con cái gia tộc lớn không thể nào để lộ điểm yếu của mình rõ ràng như vậy được, đúng không? Nếu không ai biết lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì? “Đến gần xem thử.” Lộ Gia Hữu kéo Lâm Tự dần tiến lại gần hồ bơi. Nhưng họ đến từ phía sau, hầu như không ai chú ý, hơn nữa vị trí của cả hai đều nằm trong bóng tối, ánh đèn bên ngoài không quá sáng nên không thể chiếu rõ ngoại hình cụ thể của hai người, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người ở đó. Dựa vào vị trí góc khuất tuyệt vời, Lộ Gia Hữu nghiêm túc quan sát Tạ Sưởng. Không nhìn thì không biết, nhìn rồi thì đúng là vậy. Lộ Gia Hữu có thể thấy rõ ràng, mặc dù Tạ Sưởng đang cười, nhưng nụ cười đó rất cứng nhắc so với vẻ ngông cuồng thường ngày. Điểm rõ ràng nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915788/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.