Luôn chào đón em đến tắm. Nhìn dáng vẻ linh hoạt của thiếu niên khi ra hiệu, Tạ Diên Khanh lại nói: “Mặc dù bây giờ cao hơn em, nhưng so với trước đây, dường như lại bất tiện hơn.” Hửm? Bất tiện thế nào? Lâm Tự thắc mắc trong lòng, giây tiếp theo ánh mắt cậu tập trung vào cánh tay bó bột của hắn. Đúng rồi. Cậu chớp mắt, ghé mặt lại gần người đàn ông, chu đáo như một người bạn đời tuyệt vời, hai tay chắp sau lưng hỏi hắn: “Anh có cần em giúp không?” “Nếu em bằng lòng.” “Đương nhiên!” Khi hai chữ dứt khoát vang lên, nhận thấy ánh mắt suy tư của người đàn ông, Lâm Tự vội vàng nói thêm: “Giúp đỡ người khác là phẩm chất tốt đẹp mà em đã rèn luyện từ nhỏ, bố em vẫn luôn dặn dò mà.” Chứ không phải để lợi dụng người khác đâu nha. Trên đường trở về phòng ngủ tầng ba cùng Tạ Diên Khanh, hai người đứng trong thang máy, Lâm Tự lùi lại một bước, vừa định ngẩng đầu quan sát bóng lưng cao ráo của người đàn ông thì lại cảm nhận được điện thoại rung bần bật. Cậu cúi đầu lấy điện thoại trong túi áo hoodie ra, quả nhiên nhìn thấy mấy chữ to đùng, nổi bật “Lộ nhị thiếu độc nhất vô nhị”. Không hề bất ngờ. Chỉ là hình như bây giờ không có nhiều thời gian để nói chuyện phiếm với Lộ Gia Hữu. Lộ nhị thiếu độc nhất vô nhị: [Tâm cơ bậc này, Tạ Diên Khanh đúng là không hổ danh Hoàng hậu/ngón cái] Lộ nhị thiếu độc nhất vô nhị: [Anh trai tôi không chịu kể chi tiết, cậu mau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915793/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.