Mất hết khí thế. Phản ứng đầu tiên của Lâm Tự là rụt cổ lại, chui vào mai rùa cứng rắn của mình. Nhưng giờ đây cơ thể cậu bị Tạ Diên Khanh khống chế rồi, ngay cả một hành động trốn tránh nhỏ cũng trở nên khó khăn. Cậu cắn môi không nói gì, giả vờ như không nghe thấy. Tạ Diên Khanh lại thúc giục cậu: “Chọn xong chưa?” Lâm Tự không nhịn được quay đầu nhìn hắn, cau mày lẩm bẩm: “Anh càng ngày càng mạo muội ấy.” Sau đó lại nói: “Hơn nữa có phải anh quên mất mình vẫn là bệnh nhân không?” Tay còn đang treo băng, hôn thì còn có thể nghĩ chứ l*m t*nh gì đó, chắc chỉ có trong mơ thôi nhỉ? Mặc dù những lời lẩm bẩm trong lòng cậu không nói ra, nhưng sự không tin tưởng trên mặt cậu quá rõ ràng. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo vừa bật, Tạ Diên Khanh đã nhìn thấu biểu cảm và suy nghĩ trong lòng cậu. Hắn trầm ngâm, một lúc sau, lông mày hơi nhướng lên, hỏi: “Thử xem nhé?” Lâm Tự: “…Thử cái gì?” Tạ Diên Khanh: “Thử xem bệnh nhân có được không.” Lâm Tự lập tức hít một hơi lạnh, liên tục lắc đầu: “Em thấy không được, hơn nữa—” Lời chưa nói xong đã bị Tạ Diên Khanh cắt ngang: “Em không được hay anh không được?” Lâm Tự im lặng, cậu dùng ngón chân cũng biết nếu mình nói Tạ Diên Khanh không được, người này chắc chắn sẽ lập tức dùng hành động thực tế để chứng minh những gì cậu nói đều là suy đoán không thực tế. Thế là, sau khi lén lút nhìn Tạ Diên Khanh vài lần, cậu ấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915801/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.