Đến đây để ngắm cảnh sông cùng em. Lâm Tự bị cướp đi hơi thở, nụ hôn nghẹt thở khiến cậu choáng váng, nằm sấp trên vai người đàn ông. Cậu nhớ lại cảm giác vừa rồi và cắn một miếng vào cổ người đàn ông, không dùng nhiều sức, chỉ có cảm giác ẩm ướt như bị l**m, ngứa ngáy. Tạ Diên Khanh nhéo mặt cậu, hỏi: “Em là mèo con à? Sao lại không biết dùng sức gì cả.” Môi Lâm Tự chu ra như một chú cá vàng nhỏ, miệng lầm bầm: “Cũng không thể mưu sát chồng được mà.” Vật lộn trên ghế nửa ngày, kem cũng ăn xong, công việc hôm nay của Tạ Diên Khanh cuối cùng cũng kết thúc. Tạ Diên Khanh cho dì Tưởng nghỉ phép nên dì Tưởng đã về nhà mình từ trưa, cho nên Vọng Hạc Phủ cũng không chuẩn bị bữa tối. Lâm Tự chọn một nhà hàng Trung Quốc mà mình thích, giá cả không đắt, nhưng hương vị ngon tuyệt. Ngồi trong xe, cậu liếc mắt nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần, ánh mắt phác họa theo sống mũi cao và khuôn mặt góc cạnh sâu sắc của đối phương, rồi ngứa ngáy không chịu được mà tiến lại gần, tò mò hỏi: “Anh ngủ rồi à?” Một bàn tay ấn vào gáy cậu, ấn mặt cậu vào ngực mình. Dùng hành động thực tế cho cậu biết, hắn chưa ngủ. Mặt Lâm Tự vùi vào lòng hắn, hai tay nắm chặt quần áo người đàn ông, tiếc nuối cảm thán: “Thật đáng tiếc.” Tạ Diên Khanh mở mắt: “Tiếc gì?” Lâm Tự: “Ban đầu em còn định nhân lúc anh ngủ rồi trộm hôn anh cơ.” Lâm Tự vốn nghĩ nói thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-gia-mu-han-gia-que/2915806/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.