Đối với trùng tộc có thể thích ứng toàn bộ hoàn cảnh nào mà nói, quần áo chống rét ở trên tinh cầu bọn họ căn bản không tồn tại, bởi vì không có nhu cầu như vậy.
Cho nên quần áo bọn họ chuẩn bị cho Cố Hoài cũng không thể lập tức mang tới đây, chỉ có thể nhanh chóng sản xuất ra.
Hiện tại Cố Hoài đang ở trong phòng, trên người có một cái áo khác quân phục màu đen rộng thùng tình, nên cũng không cảm thấy lạnh lắm.
Có cái áo khoác rộng thùng thình này, người thanh niên đứng bên cạnh cửa số ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài trông thật mảnh mai, mái tóc màu đen mềm mại hơi lộn xộn, ở dưới ánh mặt trời làn da càng thêm trắng nõn trong suốt.
Khi ở trên hành tinh bỏ đi kia, sau khi trời mưa trên mặt đất sẽ hình thành những vũng nước nhỏ, Cố Hoài cũng đã nhìn qua dáng vẻ bên ngoài của mình.
Cố Hoài cảm thấy rất ngoài ý muốn, dáng vẻ hiện tại của hắn so với ban đầu cũng không khác nhau bao nhiêu.
Cũng không phải là không có thay đổi gì, có thể là càng đẹp mắt mà thôi….?
Bởi vì không đặc biệt chú ý tới diện mạo của mình, Cố Hoài cũng không để tâm lắm.
Sự thật là, vẻ ngoài của thanh niên vốn dĩ đã trong sáng xinh đẹp, là người dễ dàng có được thiện cảm của người khác, hiện giờ khuôn mặt cũng có ít thay đổi, nên càng khiến người khác chú ý.
Hiệu suất của trùng tộc chỉ sợ là cao nhất trong tất cả chủng tộc ở tinh tế, không khiến Cố Hoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-khong-lam-nguoi-nua/1939351/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.