Tôi nhìn ông ta một lúc, vừa nghi hoặc vừa không biết làm sao.
Nếu thật sự phải kêu ông ta là Dụ Ca cũng có chút ngượng miệng. Kêu ông già, lão già thì sợ ông ta giận. Tôi trầm mặc suy nghĩ một chút.
Bỗng nhiên ông ta phá lên cười haha. Tôi thấy khó hiểu, cau mày.
"Con nhóc này đúng là dễ lừa. Lão già ta đã gần sáu mươi rồi."
Thì ra tôi nói ông ta hơn năm mươi còn trẻ chán. Một lão già sáu mươi bảo tôi gọi ông ta là Dụ Ca? Đúng là chuyện hoang đường.
"Ông già, vậy mà ông cứ khăng khăng bắt tôi gọi là Dụ Ca sao?"
Ông ta cười đắc ý một lúc.
"Cô nghĩ ta là người biến thái vậy sao? Ca là tên người ta yêu mà thôi."
Người ông ta yêu...
Chắc là sâu đậm lắm mới không muốn quên.
Ông ta đã yêu như vậy sao lại còn ẩn mình vào đây.
Tôi có ý hỏi, nhưng sợ ông ta không muốn trả lời nên thôi.
Nhưng ông ta đột nhiên lại mở miệng kể "Lại Thi Ca. Cô ấy tên là Lại Thi Ca. Hồi ta còn trẻ làm nhiều chuyện xấu, cô ấy đã luôn bên cạnh khuyên bảo ta, ta lại không nghe. Cho đến khi ta hại chết cô ấy rồi, mới hận bản thân, mà quy ẩn về đây tịnh dưỡng. Ta không muốn cô ấy nơi chính suối lại căm ghét ta."
Tôi trầm ngâm. Thì ra nguyên nhân là vậy. Ông ta cũng là một người có lương tâm, lại chung tình, chỉ là hơi muộn một chút.
Người ta nói lúc còn trân trọng được thì nên dùng toàn tâm toàn ý mà gìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-la-ai/565623/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.