Ban đêm không phải đi làm nữa, cuộc sống nhàn nhã hơn hẳn. Tiện đây Vân Phi cũng muốn nghỉ ngơi vài hôm nên chưa đi xin việc khác.
Châu Kim Lăng thì tối nào cũng đến, nấu ăn cho Vân Phi. Châu Kim Lăng nấu ăn rất ngon nên Vân Phi không có ý từ chối.
Đang trong bửa ăn...
"Anh Châu."
"Gọi tôi là Kim Lăng" Châu Kim Lăng ngước lên mỉm cười.
Vân Phi chợt đỏ mặt, ngần ngại. Bao lâu nay vẫn là gọi anh Châu quen rồi. "Ừm... Kim Lăng, anh về đây một mình thôi sao?"
Chuyện này Vân Phi luôn ấp ủ trong lòng, nhưng khi gặp Châu Kim Lăng lại thường nói mấy chuyện khác nên đều quên sạch. Hôm nay sựt nhớ nên hỏi liền.
Châu Kim Lăng lắc đầu "Không. Có Bạch Vi Vi nữa."
"Vi Vi?" Nghe tên thì Vân Phi cũng đã nhớ người. Bao năm xa cách như vậy không biết cô ấy đã trộm được cái gì chưa?
"Phải. Cô ấy xin ông đi cùng với tôi, nhưng đến nơi thì cô ấy lại nói muốn đi đường riêng. Từ lần đó vẫn chưa có tin tức gì." Châu Kim Lăng kể lại.
Vân Phi hơi thất vọng, có lẽ là giận cô đi không nói tiếng nào.
Tại ngôi biệt thự nào đó....
Khi màn đêm buông xuống, chủ của nó thường không thích có quá nhiều người quanh quẩn ở đây, cho nên thời điểm này vẫn canh phòng rất lỏng lẻo. Một bóng đen linh hoạt, từ từ xâm nhập vào trong nhà.
Người đó đi đến phòng trưng bày, nơi đặt rất nhiều, rất nhiều vật có giá trị cả về lịch sử văn hóa. Bước chân nhẹ nhàng, thân thể uyển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-la-ai/565724/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.