Tôi cố gắng đấm nó ra, thằng Cường thấy vậy cũng hết hồn, lao vào đẩy nó xuống đất, bọn đàn em của thằng Hùng cũng bấn lên lao vào can ngăn giữ thằng Hùng lại, nếu không có án mạng thì tụi nó cũng bị liên can, con bé "vợ" nó thấy vậy hoảng sợ quá quay đầu bỏ chạy luôn. Ôi mẹ ơi, đau quá, tê nữa, rút con dao ra quăng xuống đất tôi. Chẳng lẽ đời mình tới đây là hết rồi sao, còn bao nhiêu ước mơ chưa thực hiện, sự nghiệp, tình yêu cái gì cũng chưa có, còn chưa đền đáp ba má nữa. Tôi hình như đang dần dần mất ý thức, nhưng tôi sợ rằng mình mà nhắm mắt lại là sẽ không tỉnh nữa, đau buốt, máu chảy càng nhiều, cố gắng mở mắt, đấm thật mạnh vào tay trái của mình. Tôi gọi thằng Cường:
- Mày chạy đi Cường, kêu cấp cứu đến đây. Đừng cho ba má tao biết nghe chưa, lẹ lên. Chạy đi, thằng Hùng nổi điên rồi, nhớ không được gọi cảnh sát, gọi cấp cứu thôi. - Tôi hét lớn, không thể gọi cảnh sát được, như thế thì ba má cũng biết tôi tham gia vào vụ này, cũng như biết tôi bị thương, tôi không muốn ba má tôi phải lo lắng.
Giờ tôi đang dần kiệt sức, cố gắng lùi dần dần ra xa tụi thằng Hùng, nhưng tốc độ thật chậm. Tụi đàn em thằng Cường cố gắng giữ nó lại, có vài thằng đã bị nó đấm chảy máu mũi:
- Tránh ra, đừng thằng nào cản tao. Nó đã làm tao nhục trước toàn trường, không giết nó tao không làm người... Tránh ra, DM tụi mày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-la-cuu-vi-ho-ly/72770/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.