Ngu San biết mình đã đánh động dư luận nên chỉ còn biết ngượng ngùng kéo Kiều Dã rời khỏi đám đông, vội vã xuống đứng cuối hàng.
Họ đứng đó chưa bao lâu, hàng ngũ phía trước cũng dần dà yên ắng trở lại.
*
Tờ mờ sáng, thành phố Hoan Lạc mở ra thêm năm mươi suất nữa.
Tính cả bốn mươi lăm người hàng trước thì khi đến lượt nhóm Thích Mê chỉ còn dư đúng năm chỗ.
Hiện giờ bọn họ chỉ có hai sự lựa chọn. Hoặc là đưa lũ trẻ vào thành phố, hoặc là cùng đợi qua hôm sau, đến khi thành phố Hoan Lạc mở thêm những suất mới vào ngày mai thì mười lăm người bọn họ sẽ nhau vào trong.
Để bảo đảm an toàn, Thích Mê nghĩ rằng tốt nhất nên đợi sang hôm sau.
Cô đứng trước xe buýt, theo gót nhóm đằng trước tiến về phía cửa thành phố, ngẫm ngợi muốn nói chút chuyện với bảo vệ nên đã nhường năm người phía sau lên trước, còn bọn họ sẽ đợi một ngày nữa hẵng vào.
Thấy khoảng cách mỗi lúc một gần, cô huơ tay chào người bảo vệ ngay cửa.
Người bảo vệ liếc nhìn cô, rồi ngoảnh mặt làm ngơ, giả vờ không để ý.
Nhạc Tây xếp trước Thích Mê tỏ ý muốn giúp đỡ nên cất tiếng gọi tên gác cửa.
"Chuyện gì?" Bảo vệ nghiêm mặt.
Thích Mê: "Là thế này ạ, mười lăm người chúng tôi muốn cùng nhau qua cửa, anh có thể để năm người phía sau đi trước không? Còn chúng tôi sẽ đợi qua ngày mai."
Gã bảo vệ không ừ hử gì, chỉ chăm chăm nhìn Nhạc Tây.
Không còn cách nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/2528799/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.