Tống Xuân giống như bị những lời nói này của Thích Mê làm cho mơ hồ, nhanh chóng kéo gương mặt từ trong cửa sổ ra, cúi đầu nhìn bộ quần áo bệnh nhân xanh trắng đan xen trên người mình, lại nhìn bộ quần áo len màu đen của Thích Mê, lẩm bẩm nói, "Đúng vậy, cô không mặc quần áo bệnh nhân, chỉ có tôi mặc quần áo bệnh nhân, trong phòng của tôi còn có rất nhiều táo, nhưng trong phòng của cô lại không có... Ơ, đây rốt cuộc là chuyện gì?!”
Thích Mê nhìn cô ta, học theo cô ta nhét khuôn mặt của mình vào ô cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò to bằng bàn tay của cô chen vào trong ô cửa hoàn toàn không có chút áp lực.
Cô mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Tống Xuân: "Uống thuốc đi, sau khi uống thuốc xong có thể cô sẽ biết là tại sao đấy, phòng bệnh của cô ở phía sau, còn không mau đi về phòng xem thử hôm nay cô đã uống thuốc chưa?"
Tống Xuân như có điều suy nghĩ gật gật đầu, vừa đi trở về phòng vừa lẩm bẩm: "Đúng vậy, tôi hôm nay còn chưa có uống thuốc đâu, tôi quên uống thuốc mất rồi..."
“Nhớ khóa trái cửa lại đấy nhé." Thích Mê lại bổ sung thêm một câu.
“Ồ.”
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng đóng cửa từ phòng đối diện truyền đến.
Thích Mê thở dài.
Lại nói tiếp cô còn muốn cảm ơn Tống Xuân bất thình lình lại chạy tới đây dọa cô mới làm cho đầu óc của cô đột nhiên tỉnh táo hơn một chút.
Trên thực tế, những gì cô vừa nói đều là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/2529068/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.