Mặc dù cô ấy tin tưởng vào phán đoán của Thích Mê, nhưng khi đối mặt với một đứa trẻ của thế giới tận thế đã tiến hoá đến trình độ cao cấp này, nhất là đôi mắt đỏ kia, từ tận đáy lòng kia cô ấy vẫn hơi run sợ.
“À, được…” Thích Mê đành bất đắc dĩ tiếp nhận, ngồi xổm xuống trước mặt Lãng Dữ: “Có đói không?”
Lãng Dữ gật đầu: “Đói.”
Thích Mê: “Uống sữa hay là ăn bánh quy?”
“Bánh quy.”
Đỗ Thuỵ ngay lập tức cầm một bịch bánh quy đến, sau đó lại lui về dựa lên bục giảng bên cạnh, quan sát tỉ mỉ đứa trẻ mới đến này.
Lãng Dữ vừa mở gói bánh ra, bỗng nhiên nhìn thoáng hai bên trái phải, có tới tận mấy đôi mắt nhỏ đang chớp chớp mắt nhìn cậu, hàng lông mày nhỏ lập tức nhăn lại: “Nhìn tôi làm cái gì?”
“Tò mò.” Vu Kiều Kiều nheo đôi mắt nhỏ nhìn cậu: “Cậu rốt cuộc là con trai hay là con gái?”
Lãng Dữ cắn một miếng bánh quy, chậm rãi nhai nuốt, vốn dĩ không muốn trả lời, nhưng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Thích Mê đang nhìn mình, cậu đành nói: “Con trai…”
Dương Thắng Tráng vừa nghe thấy, lập tức xoay người huých cùi chỏ vào người Diệp Thù Từ: “Nhìn đi, tớ nói cái gì nhỉ?”
Diệp Thù Từ trợn trắng mắt nhìn, đá trả lại cậu bé một cú.
Vừa nghe thấy đây là một đứa con trai, Vương Tiểu Hổ vỗ trán: “Ah, thì ra lại là một đứa con trai, đồ chơi siêu nhân điện quang vốn dĩ đã ít, lại đến thêm một đối thủ.”
Lãng Dữ cạn lời nhìn thằng nhóc:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/2529072/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.