Cô vội vàng đi ngang qua, Lãng Dữ giơ một tay giữ chặt lấy cô.
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp quen thuộc khiến động tác của cậu đình trệ, khó khăn lắm mới buông lỏng tay ra, cậu mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Không cần, căn miếu thờ này chị có thể tùy ý cải tạo, nếu người đó biết nơi này náo nhiệt như vậy, người ấy sẽ rất vui vẻ.”
Thích Mê sửng sốt hai giây, không xác định hỏi lại một lần nữa: “Có thể không? Chị muốn đập tường.”
Lãng Dữ mỉm cười, gật đầu: “Có thể.”
Thích Mê giật mình, quay đầu nhìn về phía ngôi miếu này, liên tục xác nhận với Lãng Dữ có thể hành động hay không. Cô khiêng rìa đến vách tường bên cạnh, sau khi cậu gật đầu ra hiệu, nhanh chóng đập rìu xuống.
Mặt tường đổ sụp xuống, bùn đất bụi đất bay tứ tung.
Sương mù lan tỏa khắp nơi, Lãng Dữ nhìn chằm chằm cô, tay mở kết giới, lòng bàn tay xuất hiền một thanh đao sắt. Vừa đi đến chỗ cô được vài bước, cậu bỗng nhiên giống như nghĩ đến gì đó, giữa lông mày lộ ra vẻ lo âu.
Cậu nhìn thanh đao vô cùng tinh xảo trong tay, suy nghĩ một chút rồi phất tay cất đi, ngược lại đổi lấy một cây đao tự chế làm bằng sắt pha lẫn với inox——
Chính là thanh đao mà Thích Mê tự chế, lúc cậu rời thành phố Hoan Lạc đã cố ý đoạt lại từ tay Mạc Hỉ Trạch.
Cậu không muốn bất kỳ đồ vật nào của Thích Mê lưu lại trong tay người kia, không muốn chút nào.
Lãng Dữ do
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-mang-theo-dam-nhai-con-o-nha-tre-di-cau-sinh/2546206/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.