10.
Thẩm Kỳ không ăn cơm tối, ngồi trong thư phòng.
Đèn vẫn sáng đến tận đêm khuya.
Tôi nhẹ nhàng đi xuyên vào.
Đây là lần đầu tiên tôi bước vào thư phòng của hắn, trong trạng thái linh hồn.
Nơi hắn làm việc, không thích người khác bước vào.
Trong công việc, hắn lúc nào cũng tỉ mỉ, khắt khe vô cùng.
Giống như sẽ không bao giờ để tôi nhét kẹo vào áo vest của hắn, hắn sẽ không để bất cứ thứ gì không liên quan xuất hiện trong thư phòng của mình.
Tôi hiểu và luôn tuân thủ theo quy tắc này của hắn.
Nhưng giờ tôi hối hận rồi.
Nếu tôi đẩy cánh cửa này sớm hơn, có lẽ tôi đã kết hôn lần hai rồi.
Phòng làm việc rất lớn, tất cả hồ sơ và tài liệu đều được sắp xếp ngăn nắp.
Ở góc bàn để một quyển sách.
Tuyển tập thơ tiếng Anh của Byron, cũ kỹ và ố vàng.
Bên cạnh đèn sàn, treo một chiếc váy.
Đó là một chiếc váy khiêu vũ rất đẹp.
Váy lụa ống suông màu trắng, thân váy bồng bềnh điểm vài hạt ngọc trai lấp lánh.
Chỗ vòng eo được quấn một tấm lụa trắng nhạt, đính thêm một chiếc nơ con bướm nghiêng nghiêng.
Như một nụ hoa đung đưa nở rộ.
Là của ai không cần nói cũng biết.
Lừa đảo.
Tôi thở dài thườn thượt.
Mấy năm nay, hắn luôn không đề cập về Lộc Dạng, hóa ra là đem đồ của cô ta trưng bày trong thư phòng.
Ngoài ý muốn, Thẩm Kỳ không làm việc.
Hắn ngồi tựa lưng vào ghế, đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, nhắm mắt không biết đang suy nghĩ điều gì.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-mat-vao-nam-toi-yeu-anh-nhat/501961/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.