08.
Lâm Viễn tỉnh lại.
Kim thủ chỉ của tôi cũng biến mất.
Anh ấy không nhớ mọi thứ đã xảy ra khi ở trong trạng thái thực vật, cứ như thể mọi chuyện đều do tôi tưởng tượng ra.
Lúc này, các bác sĩ đang tập trung tại phòng bệnh, tiến hành nhiều cuộc kiểm tra khác nhau đối với Lâm Viễn.
"Thể lực hết thảy đều tốt, chúc mừng Lâm tiên sinh, một lát nữa liền có thể xuất viện."
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nở nụ cười: "Chúc mừng Lý tiểu thư, thời gian chịu cực khổ cuối cùng cũng đã qua."
Lâm Viễn nghe vậy nhíu mày: "Cực khổ cái gì?"
Bác sĩ có lẽ cho rằng quan hệ của chúng tôi rất tốt, không chút kiêng dè khi nói: "À vợ anh, nhân lúc anh đang ngủ mà c ởi quần của anh, nhưng tôi đã bảo cô ấy cứ yên tâm mà đợi."
Nói xong, anh ta còn nháy mắt với tôi: “Cô đừng lo, tôi đã khám cho chồng cô rồi, hoàn toàn bình thường”.
Nghe đến đây, tôi thấy bủn rủn cả người, sao mà bác sĩ này lắm lời vậy!
Tôi vội vàng giải thích: "Không phải như anh nghĩ đâu!"
Lâm Viễn liếc tôi một cái, "Nhị tiểu thư Lý gia đúng là có nhiều sở thích đặc biệt."
Việc đầu tiên Lâm Viễn làm ngay sau khi tỉnh lại chính là gọi trợ lý của mình đến bệnh viện để hỏi thăm tình hình công ty.
"Nhờ có phu nhân, công ty vẫn hoạt động thuận lợi ạ."
"Mẹ tôi?"
"Không phải, là phu nhân ạ."
Trợ lý đưa điện thoại, phát video buổi họp báo ngày hôm đó.
Coi xong, tay Lâm Viễn run lên.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-nghe-duoc-tieng-long-cua-nguoi-chong-thuc-vat/84180/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.