Khi chuyến tàu dừng lại, nó loạng choạng đi ra, thật là chóng hết cả mặt, nó phải nắm lấy lan can mới có thể đứng vững được. Còn hắn thì bình thường, còn làm ra vẻ là đang hít thở không khí trong lành, nó ngẩn đầu lên nhìn hắn:
– Không phải anh cũng hét lớn lắm sao? Sao giờ lại tỉnh như không vậy?
– Cái trò này, tôi đã chơi đi chơi lại cả chục lần rồi. – Hắn cười khẩy. Nhưng nó lại thắc
– Thế anh hét lên là gì? Quen rồi thì sao phải sợ chứ?
– Tôi không phải sợ, mà là do có người làm tôi thấy buồn cười quá nên mở ngiệng ra cười thôi.
Rồi hắn bỏ đi trước, nó thật sự không hiểu sao hắn có thể làm thế. Đúng thật là… Nhục quá, lại thua hắn nữa rồi.
Nó đi ra ngoài thì đã thấy hắn ung dung cầm cây kem mà ăn, còn Lucky thì nhìn nó với vẻ mặt trông đợi, nó nhăn lên với Lucky, đúng thật làm cho dù có thông minh bao nhiêu đi chăng nữa thì Lucky vẫn háu ăn như heo. Hắn cười:
– Lucky đợi cô hơi bị lâu đấy.
– Biết rồi – Nó nhăn với hắn, nhưng trong đầu nghĩ ” Hứ… muốn ăn quỵt tiền của tôi thì nói thẳng ra đi, còn lấy Lucky ra làm gì chứ, đúng là tên đáng ghét nhất mà mình từng gặp”
Rồi nó đi về cái cửa hàng bên kia đường, hắn nhìn theo nó rồi bật cười, quay đầu nhìn con cưng, hắn vuốt nhẹ đầu Lucky:
– Mama có khí phách nhở?! Hứa là làm.
Lucky sủa lên đáp lại, hắn cười rồi bỗng dẫn Lucky
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-nho-co-roi-ve-nha-di/1867394/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.