Xe taxi chạy một lúc lâu, cảm giác như bị kim đâm vào lưng đó mới dần biến mất.
Tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên, Tiểu Đới nhắn hỏi tôi đang ở đâu: "Có muốn đến đây cùng ăn tối không?"
Tôi đáp ngắn gọn: "Tôi tự thu xếp."
Quay về nhà mình, thay quần áo, tắm rửa, sấy tóc rồi ngồi trên sofa một lúc thật lâu tôi mới gửi một tin nhắn cho Lâm Tự Sâm.
"Bây giờ anh có tiện nhận điện thoại không?"
"Chờ một chút."
Chắc khoảng mười phút sau, Lâm Tự Sâm gọi điện thoại đến, tôi vô cùng bình tĩnh nói chuyện với anh: "Em gặp phải chút phiền phức."
Giọng Lâm Tự Sâm rất bình tĩnh, "Phiền phức gì vậy? Phá mất phòng thí nghiệm của người ta à?"
"...Thật ra thì không to như thế, ông ngoại anh không tìm anh à?"
"Không, có liên quan đến nhà họ Thịnh hả?"
"Vâng." Tôi nói rõ mọi chuyện một năm một mười, lúc nói đến khi Trang Tự xuất hiện thì không tránh khỏi hơi ngừng lại.
Lâm Tự Sâm như hoàn toàn không để ý đến điều đó, khi anh nghe xong thì lập tức nói: "Cách làm của bạn học em thật không theo lẽ thường, nhưng chuyện này sẽ không gây ảnh hưởng gì đến chúng ta, em không cần lo lắng tự trách."
Tôi cũng không biết phải miêu tả cảm nhận hiện tại của mình thế nào, trên đường về nhà, đến khi về tới nhà, tôi lật đi lật lại chuyện này mấy lần, cảm thấy hẳn là mình có thể xử lý được. Chỉ là cho dù trước đó có nói với Diệp Dung rằng mình không để tâm đến thế nào đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-nhu-anh-duong-ruc-ro-phan-2/326792/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.