Cả đường đi Lâm Tự Sâm cứ cười không ngừng, làm tôi có phần buồn bực.
Em vẫn bay được... Câu này buồn cười đến vậy sao?
Dưới cái trừng mắt của tôi, rốt cuộc anh cũng thu lại nụ cười, "Rất xin lỗi, bây giờ trong đầu anh cứ hiện lên hình ảnh vầng mặt trời mọc ra một đôi cánh bay bay."
Tôi tưởng tượng một chút: "Phía sau có trái đất và những hành tinh khác bay theo không?"
"Tất nhiên, mặt trời chất lượng cao, dĩ nhiên anh phải đuổi theo sau rồi."
?
Tôi đang hỏi những hành tinh khác mà!
Lúc này Lâm Tự Sâm mới nhớ ra, hỏi tôi: "Sao lại đột nhiên tới đón anh thế?"
"Ăn nhiều nên tản bộ thôi." Tôi kiêu ngạo trả lời, quyết định tạm thời không nói với anh chuyện mẹ sắp xếp nhà cửa cho tôi, chờ đến khi chuẩn bị xong hết mới cho anh một sự ngạc nhiên vui vẻ.
Sẽ là ngạc nhiên vui vẻ đúng không?
"Buổi chiều chúng mình đi đâu ạ, ăn cơm trưa ở nhà ông ngoại thôi nhỉ?”
"Ừ, nhưng mà anh còn một ít đồ muốn dọn đến căn nhà bên Phố Đông này, buổi tối thì tới nhà thầy ăn cơm."
Buổi tối cũng có hẹn rồi sao? Thầy của anh, chính là ông cụ lần trước gặp ở tiệc cưới?
"Không phải là em không muốn đi, nhưng mà Lâm Tự Sâm, sao em lại có cảm giác trong hai ngày mà cứ gặp hết gia đình rồi bạn bè của anh thế này?"
"Anh cũng không ngờ." Anh giả bộ đau đầu suy nghĩ, "Mấy việc này đều lên kế hoạch trước hết rồi, ai biết được tự nhiên em lại đến Thượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-nhu-anh-duong-ruc-ro-phan-2/326817/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.