Buổi đêm tôi trở về khách sạn lúc mười hai giờ, hai giờ hơn mới ngủ. Trong thời gian đó tôi dành năm phút để hoàn thành một cuộc đổi chác nào đó, mười phút để rửa mặt, hai tiếng để ảo não với chính bản thân mình vì đã nói đồng ý một cách ngốc nghếch như thế.
A a a, cũng chẳng phải là cầu hôn, sao lại nói em đồng ý gì chứ.
Ôi ~
Loại tâm trạng vừa ngọt ngào vừa quẫn bách này ảnh hưởng rất lớn đến giấc ngủ, làm cho lúc tám giờ tôi bị cậu xách đi ăn sáng mà cứ ngáp liên tục, khiến cậu cứ thỉnh thoảng lại ném sang tôi một ánh mắt nghi ngờ.
"Hôm qua mấy giờ cháu ngủ, sao lại mệt đến như vậy?"
"Lâu rồi cháu mới đi dự tiệc mà, hơi mệt mỏi ạ." Tôi chột dạ vùi đầu ăn hoành thánh.
Dáng vẻ cậu dường như cũng ngủ không ngon, trên mặt có hai quầng mắt to đen thui, cậu uống một ngụm trà, hỏi tôi: "Trưa nay cháu định tới nhà họ Thịnh ăn cơm à?"
Việc này tối qua tôi đã bàn bạc cùng Lâm Tự Sâm, quyết định cuối cùng là tôi không đi, anh ăn xong sẽ về luôn dẫn tôi ra ngoài đi dạo ăn uống. Tôi thành thật trả lời cậu: "Lâm Tự Sâm nói anh ấy còn chưa đến nhà mình chào hỏi bố mẹ cháu, cháu lại tới đó ăn cơm trước thì không thích hợp, nên sẽ kiếm cớ gì đó không dẫn cháu đi cùng."
Sắc mặt cậu tốt hơn nhiều: "Cậu ấy cũng hiểu chuyện đó. Nhưng mà sáng sớm nay mẹ cháu đã nhận được điện thoại của ông cụ Thịnh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-nhu-anh-duong-ruc-ro-phan-2/326818/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.