🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 109: Khôi phục huấn luyện

 

Lão George đã đề nghị Trình Hào đến chỗ mình để chữa thương, nhưng Trình Hào đã từ chối.

 

Trước đây anh sống với lão George vì anh là tay đấm của lão George và có thể giúp lão George kiếm tiền, nhưng bây giờ anh sống ở đó chỉ gây rắc rối cho lão George và gia đình hắn.

 

Cho nên, cuối cùng Trình Hào quyết định ở lại nhà thuê của Lâm Vũ Tầm.

 

Sau vụ việc của Trình Hào, ban đầu Lâm Vũ Tầm có ý định chuyển đi, nhưng trong thời gian Trình Hào nằm viện, người dân trong khu dân cư nơi cậu thuê nhà đã gây quỹ để thuê một số nhân viên an ninh tuần tra vì xảy ra vụ nổ súng.

 

Không có nơi nào an toàn hơn nơi này, lại gần trường học của mình, vì vậy sau khi cân nhắc, Lâm Vũ Tầm quyết định không chuyển đi.

 

Bây giờ Trình Hào đã xuất viện, Lâm Vũ Tầm lái xe đưa anh về nhà trọ, đi cùng còn có Trình Diễn Tề, Lý Mẫn Nghi và lão George.

 

Căn nhà mà Lâm Vũ Tầm thuê không lớn lắm, nhiều người vào cùng một lúc như vậy, căn nhà có vẻ càng thêm chật chội. Nhưng vì Lâm Vũ Tầm đã đặt một cái bàn lớn dài 2,4 mét rộng 1,2 mét trong nhà, còn đặt một số ghế đẩu gấp, nên mọi người không phải là không có chỗ ngồi.

 

Lâm Vũ Tầm không có nhiều thời gian, cho nên không chăm sóc tốt căn nhà thuê, hơn nữa còn ở bệnh viện một thời gian dài không về nhà, căn nhà phủ đầy bụi, nhìn qua vừa bẩn vừa cũ.

 

Thấy vậy, Lâm Vũ Tầm có chút ngượng ngùng, lập tức cầm dụng cụ đi vệ sinh. Trình Hào đứng dậy nói: "Anh giúp em."

 

"Đừng, anh vừa mới xuất viện mà!" Lâm Vũ Tầm vội vàng ngăn anh lại, nhưng lúc này, Trình Diễn Tề đã đứng dậy: "Ba giúp con."

 

"Không cần..." Lần này là Trình Hào muốn ngăn cản, nhưng lúc này, tất cả khách khứa tới đây đều đã đứng dậy giúp dọn dẹp.

 

Ngôi nhà vốn không lớn, nên dọn dẹp rất nhanh, Lý Mẫn Nghi còn ra ngoài mua đủ đồ ăn.

 

Mọi người cùng nhau ăn cơm, lão George cùng Trình Hào thương lượng lộ trình kế tiếp của Trình Hào.

 

Bị thương như vậy, Trình Hào không thể đánh quyền, nhưng gần đây độ nổi tiếng tăng nhiều, có thể quay chụp một ít quảng cáo, bên phía công ty đã giúp anh nhận mấy cái, chờ thân thể anh tốt hơn một chút, anh sẽ đi quay quảng cáo.

 

"Trình Hào, tôi sẽ liên lạc với cậu trước và tới đón cậu." Lão George nói.

 

Trình Hào đồng ý: "Không vấn đề gì."

 

Lão George bàn bạc với Trình Hào xong rồi rời đi, để lại Trình Diễn Tề và Lý Mẫn Nghi trong nhà.

 

Dạo này, Trình Hào và Trình Yến Tề khá hòa hợp, nhưng Trình Hào vẫn luôn không muốn nhận sự giúp đỡ của Trình Diễn Tề.

 

Hôm nay, Trình Diễn Tề lại nói: "Trình Hào, ba sẽ mua cho con một căn nhà ở đây, một chiếc xe nữa..."

 

"Thật sự không cần đâu. Ông sẽ làm tôi không vui." Trình Hào nói, "Ông xem, tôi có thể tự nuôi sống mình."

 

Trình Diễn Tề im lặng.

 

Trình Hào nói thêm: "Tôi biết ông còn nhiều việc phải làm ở Hồng Kông... Ông nên về đi."

 

Trình Diễn Tề thực sự không thể ở lại đây mãi được: "Con muốn gì?"

 

Trình Hào nói: "Tôi chỉ muốn biết là ai đã làm tôi bị thương."

 

Trình Diễn Tề nói: "Ba nhất định sẽ giúp con tìm ra kẻ đã làm con bị thương!"

 

"Cảm ơn." Trình Hào nói.

 

Trình Diễn Tề có rất nhiều việc phải làm ở Hồng Kông, không thể ở lại Mỹ mãi được, ông muốn trả thù nên phải quay về. Vì vậy, sau cuộc nói chuyện này, ông đã rời đi ngay trong đêm.

 

Sau khi Trình Diễn Tề rời đi, ở nhà chỉ còn lại Trình Hào, Lâm Vũ Tầm, Danny.

 

Lúc Trình Hào chuyển đến đây sống trước khi bị thương, anh định sẽ ở chung phòng với Danny, nhưng bây giờ anh bị thương... Lâm Vũ Tầm chuyển chiếc giường đơn mà anh mua vào phòng mình, sau đó để Trình Hào ngủ trên giường lớn, còn cậu ngủ trên giường đơn.

 

Trình Hào không phản đối.

 

Họ đã quyết định ở bên nhau nên không có gì sai khi gần gũi nhau hơn một chút.

 

Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu đợi thêm một thời gian nữa trước khi có sự tiếp xúc sâu hơn, anh cảm thấy như vậy có phần quá nhanh.

 

Đêm đầu tiên trở về nhà, Trình Hào ngủ rất ngon, nhưng ngày hôm sau, anh lại thức dậy sớm.

 

Nhưng Lâm Vũ Tầm đã dậy sớm hơn và đã chuẩn bị xong bữa sáng.

 

Bữa sáng có một nồi cháo lớn, còn có dưa muối Nhật Bản và bánh mì trứng mua từ siêu thị. Thấy vậy, Trình Hào nói: "Sau này anh sẽ nấu cơm."

 

"Sao có thể như vậy được? Anh bị thương mà!" Lâm Vũ TẦm hỏi.

 

"Mặc dù tay phải của anh không được linh hoạt lắm, nhưng tay trái thì vẫn ổn." Trình Hào nói. Với tình trạng hiện tại của anh, anh không thể nào thể hiện được kỹ thuật dùng dao của mình, nhưng anh vẫn có thể nấu được đồ ăn phương Tây. Đặc biệt là rau và thịt được bán trong siêu thị ở đây thường là chế biến sẵn, chưa kể đến thịt xông khói, được đóng gói và có thể đổ trực tiếp vào nồi sau khi mở.

 

Nấu ăn ngon thì anh không làm được, nhưng đồ anh nấu vẫn ăn được.

 

"Trường học có suất ăn giá rẻ, anh có thể tới ăn ở trường, hoặc là em mang về, anh không cần nấu đâu." Lâm Vũ Tầm vội vàng nói.

 

Lâm Vũ Tầm có vẻ rất căng thẳng, Trình Hào suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: "Được rồi."

 

Sau khi Lâm Vũ Tầm ăn sáng xong, cậu đưa Danny đến trường. Sau đó, cậu cũng phải đến trường.

 

Vốn dĩ cậu muốn nghỉ ngơi thêm vài ngày, ở nhà cùng Trình Hào, nhưng Trình Hào từ chối - sức khỏe của anh không có vấn đề gì lớn, cũng không cần Lâm Vũ Tầm suốt ngày ở bên cạnh không làm gì cả.

 

Lâm Vũ Tầm miễn cưỡng rời đi, Danny cũng miễn cưỡng y chang - lúc nó ra ngoài, cứ vài bước lại ngoái đầu lại nói "tạm biệt" với Trình Hào, tổng cộng ít nhất mười lần.

 

Sau tai nạn lần trước, Danny sợ hãi và trở nên rất im lặng trong một thời gian dài, thậm chí không muốn nói chuyện với mọi người. Nhưng bây giờ khi Trình Hào đã tốt hơn, nó cũng đã tốt hơn rất nhiều và bắt đầu dính vào Trình Hạo làm nũng một lần nữa, nhưng hành động của nó cẩn thận hơn nhiều, nó không còn nhảy lên người Trình Hào nữa, thậm chí luôn vội vàng giúp Trình Hào làm mọi việc, khiến mọi người cảm thấy nó đã trưởng thành hơn rất nhiều.

 

Đứa trẻ này quả thực không còn nhỏ nữa, nó đã gần mười hai tuổi rồi.

 

Sau khi Lâm Vũ Tầm và Danny rời đi, ở nhà chỉ còn lại Trình Hào.

 

Sau khi xuyên qua, Trình Hào rất bận rộn, ngay cả trong kỳ nghỉ cũng phải rèn luyện và làm rất nhiều việc, hiện tại không thể làm gì, đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái.

 

Sau khi bật TV và xem một lúc, Trình Hào suy nghĩ rồi quyết định dọn dẹp phòng của mình và Lâm Vũ Tầm.

 

Hôm qua mọi người dọn dẹp, nhưng không dọn phòng ngủ, cho nên phòng của Lâm Vũ Tầm không được sạch sẽ cho lắm. Quan trọng hơn là, hành lý của anh bây giờ vẫn còn nằm ​​trên sàn phòng, thậm chí còn chưa được sắp xếp.

 

Trình Hào chậm rãi lấy quần áo ra treo vào tủ, sắp xếp đồ dùng sinh hoạt ở các nơi trong phòng, còn mở từng tủ trong nhà ra xem xét, hiểu rõ công dụng của chúng.

 

Trong lúc lục lọi, Trình Hào tìm thấy một hộp bánh quy trong ngăn kéo tủ quần áo.

 

Đây là hộp đựng bánh quy bằng thiếc tròn có vẽ hoa văn bánh quy trên đó.

 

Không ngờ Lâm Vũ Tầm lại để đồ ăn vặt trong phòng ngủ... Trình Hào mở hộp bánh quy ra, sửng sốt.

 

Trong hộp bánh quy này không có bánh quy, nhưng có một số món đồ nhỏ và thậm chí là một số giấy gấpi.

 

Bên trong có một tờ giấy Danny viết cho Lâm Vũ Tầm nói rằng "Em yêu anh", một chiếc thuyền giấy anh gấp, và một tờ giấy anh viết để dạy Lâm Vũ Tầm cách đọc. Chiếc hộp chất đầy đồ đạc.

 

Nhìn thấy chuyện này, Trình Hào cảm thấy khá phức tạp.

 

Anh không ngờ Lâm Vũ Tầm lại giữ lại tất cả những thứ này.

 

Những đứa trẻ được người khác chiều chuộng sẽ không để ý đến những chiếc máy bay giấy mà người khác gấp cho chúng, cho dù là đồ chơi đắt tiền, chúng cũng không để ý đến. Nhưng rõ ràng Lâm Vũ Tầm không như vậy.

 

Cậu giữ lại mọi thứ.

 

Không nghi ngờ gì nữa, cậu thiếu khuyết tình yêu, nên dễ dàng bị lừa bởi một chút ân huệ. Nhìn xem, anh chỉ gấp một số thuyền giấy và máy bay giấy đã lừa được người.

 

Trình Hào cười khẽ.

 

Để tránh cho sau này Lâm Vũ Tầm bị người khác lừa gạt, anh phải cố gắng hơn nữa.

 

Trình Hào muốn đối xử tốt với Lâm Vũ Tầm, nhưng lại không làm được gì. Nhưng Lâm Vũ Tầm thì... Trưa hôm đó, Lâm Vũ Tầm cố ý mang đồ ăn đến cho anh.

 

"Đừng mang đồ ăn cho anh nữa, anh sẽ mang cho em." Trình Hào nói.

 

"Đừng, xa lắm..."

 

"Anh ở một mình trong phòng, không có việc gì làm, rất buồn chán. Nếu không tìm được việc gì cho anh làm, anh sẽ chán chết mất." Trình Hào nói.

 

Lâm Vũ Tầm vẫn luôn không thể thuyết phục được Trình Hào, cuối cùng cậu cũng đồng ý.

 

Nhưng cậu đồng ý thì đồng ý, vẫn lo lắng: "Nhỡ gặp nguy hiểm thì sao?"

 

"Anh không thể ở nhà mãi được." Trình Hào nói với Lâm Vũ Tầm. Thật ra, chuyện lần trước cũng để lại cho anh chấn thương tâm lý, nhưng như anh đã nói với Lâm Vũ Tầm, anh không thể ở nhà mãi được.

 

Lâm Vũ Tầm vẫn lo lắng, nhưng anh nghĩ đến việc gần đây khu dân cư đã thuê rất nhiều nhân viên bảo vệ để tuần tra, nên cũng không ngăn cản Trình Hào.

 

Cậu vẫn còn quá nghèo.

 

Khi có tiền, cậu sẽ thuê một đội vệ sĩ bảo vệ Trình Hào.

 

Bữa tối hôm đó, Trình Hào mua cơm từ căng tin trường học, một lần mua năm phần cơm, lúc Lâm Vũ Tầm trở về, anh ăn bốn phần, Lâm Vũ Tầm ăn một phần.

 

Sau bữa tối, hai người đến trường của Danny và đón cậu bé về nhà.

 

Ngày hôm sau, sáng sớm Trình Hào đã lái xe đến trường đại học của Lâm Vũ Tầm, sau đó ở lại trường đại học cả ngày.

 

Anh cầm thẻ thư viện của Lâm Vũ Tầm đến thư viện đọc sách và tham gia một số lớp học, thu hoạch được rất nhiều. Vào buổi trưa, anh thậm chí còn mua một phần ăn và gửi cho Lâm Vũ Tầm.

 

Cuộc sống như vậy rất nhàn nhã, lúc đầu Trình Hào có chút không thoải mái, nhưng dần dần cảm thấy rất tốt. Lúc này, Trình Diễn Tề đã trở về Hồng Kông.

 

Trình Yến Kỳ nói chuyện với Lý Mẫn Nghi, yêu cầu hắn không được nói với bất kỳ ai về việc ông đã tìm thấy con trai mình. Bản thân ông cũng không nói với bất kỳ ai, vì vậy khi ông trở về Hồng Kông, không ai biết ông đã tìm thấy con trai mình.

 

Vừa hay, mặc dù mấy hôm nay ông đã tìm thấy con trai, nhưng con trai ông lại không nhận ông, nên tâm trạng ông không tốt, sụt cân một chút, cộng thêm mệt mỏi vì chuyến đi dài... Khi ông trở về nhà, trông ông thất hồn lạc phách.

 

Nhìn thấy con trai như vậy, Trình lão gia tử cảm thấy đau lòng: "Diễn Tề, sao con lại rơi vào tình trạng này?"

 

"Cha." Trình Diễn Tề gọi với đôi mắt đẫm lệ, nhưng trong lòng lại không thể hiện quá nhiều cảm xúc.

 

Trình lão gia tử là một người đàn ông rất phong lưu.

 

Ông cụ có ba người vợ, và ba người vợ này đã sinh cho ông cụ tổng cộng chín người con, chưa kể đến những người con trai và con gái ngoài giá thú.

 

Vì thế, Trình lão gia tử không mấy quan tâm đến con cái, mối quan hệ giữa các con, đặc biệt là giữa anh chị em cùng cha khác mẹ, rất tệ.

 

Vì ông cụ đối xử với con như vậy, con cái ông cụ cũng chẳng có quan hệ tốt với cụ. Trước kia Trình Diễn Tề thích tránh mặt Trình lão gia tử.

 

Nhưng gần đây, Trình Diễn Tề lại càng ngày càng thân thiết với Trình lão gia tử, nhưng không ai biết là thật lòng hay giả dối.

 

Khi Trình lão gia tử lớn tuổi hơn, ông cụ bắt đầu thích có người ở cạnh bên, ông cụ rất thích Trình Diễn Tề, lúc này ông cụ quan tâm hỏi: "Diễn Tề, có chuyện gì vậy?"

 

Trình Diễn Tề không nói gì, chỉ khóc.

 

Khi còn trẻ, Trình lão gia tử coi thường những người đa cảm, nhưng khi già rồi, ông cụ bắt đầu thích những người coi trọng tình cảm. Bây giờ, ông cụ cảm thấy những người coi trọng tình cảm như Trình Diễn Tề rất đáng tin cậy. Thấy Trình Diễn Tề khóc không ngừng, ông cụ nghĩ rằng ông buồn vì không tìm thấy con trai mình, vì vậy ông cụ đã ngay lập tức an ủi ông.

 

Trình lão gia tử chỉ muốn an ủi Trình Diễn Tề, những người khác thì đang hả hê trước sự bất hạnh của ông.

 

Họ mong rằng Trình Diễn Tề không thể tìm thấy con trai mình.

 

Trình Diễn Tề này là một người đàn ông si tình, có lẽ sẽ không bao giờ kết hôn nữa. Nếu không có con trai, tiền của ông sớm muộn gì cũng sẽ chia cho anh chị em.

 

Nhưng nếu tìm thấy con trai ông thì sẽ không còn điều tốt đẹp nào nữa.

 

Những người này giả vờ an ủi Trình Diễn Tề, nhưng Trình Diễn Tề lại càng khóc thảm thiết hơn.

 

Thấy con trai như vậy, Trình lão gia tử lập tức quyết định cho con đi làm vào ngày mai.

 

Khi bận rộn, con trai ông cụ có lẽ sẽ không có thời gian để suy nghĩ nhiều.

 

Vậy nên... việc mở nhà máy ở Quảng Châu được giao cho Trình Diễn Tề.

 

Trình Diễn Tề khóc trước mặt Trình lão gia tử và được lợi ích rất lớn.

 

Nhưng ông không vui... Ngày hôm đó, Trình Diễn Tề đi tìm anh trai mình.

 

Mẹ của Trình Diễn Tề, người vợ đầu tiên của Trình lão gia tử, đã qua đời cách đây hơn 20 năm.

 

Bà vốn là tiểu thư nhà giàu gặp phải cảnh khốn khó, mọi phương diện đều bình thường, sau khi gả cho Trình lão gia tử, bà không được ông cụ yêu thích, nhưng ông cụ cũng không ghét bỏ bà.

 

Nhưng sau khi sinh con trai cả, bà đã không sinh thêm con trong nhiều năm. Sau đó, khi người vợ thứ hai của Trình lão gia tử không được sủng ái, bà đột nhiên mang thai Trình Diễn Tề. Lúc đó bà đã 40 tuổi!

 

Về chuyện sau đó... Trình lão gia tử cưới người vợ thứ ba, bà ấy không chỉ xinh đẹp mà còn rất thông minh, sau đó không còn liên quan gì đến ông nữa.

 

Vì lý do này, Trình Diễn Tề và anh cả rất thân thiết. Bởi vì tuổi tác chênh lệch quá lớn, anh cả đối với ông có chút giống cha.

 

Nếu không vì lý do này, ông đã không tin tưởng giao con trai mình cho anh trai mình chăm sóc.

 

Ba năm qua, Trình Diễn Tề vì con trai mà xa lánh anh trai, lần này ông đến thăm, Trình đại bá rất vui vẻ.

 

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Trình Diễn Tề, niềm vui của ông biến mất: "Diễn Tề, vẫn chưa có tin tức gì về Kim Hạo sao?"

 

Trình Diễn Tề không nói gì, nhưng vẻ mặt buồn rầu của ông gần như đã nói cho người khác biết đáp án, ít nhất thì Trình đại bá nhìn thấy ông như vậy, cũng cho rằng ông không tìm thấy con trai mình.

 

"Nếu chú tìm hiểu thêm thông tin, chắc chắn sẽ tìm được tin tức. Anh có một số mối quan hệ ở Mỹ..." Trình đại bá bắt đầu nói.

 

Trình Diễn Tề nhìn anh trai mình, đột nhiên hỏi: "Anh, ai đề nghị anh đưa Kim Hạo ra nước ngoài?"

 

"Là ý của anh. Thật xin lỗi." Trình đại bá nói với vẻ mặt áy náy: "Anh nghĩ rằng nó không thể học tốt ở đây, vậy tại sao không gửi nó đến một trường học ở Mỹ... Nó sinh ra ở Mỹ và có hộ chiếu Mỹ. Ban đầu anh định gửi nó đến một trường đại học ở Mỹ..."

 

Trình đại bá nói được nửa chừng thì dừng lại, vì ông cảm thấy những gì mình nói rõ ràng là ngụy biện.

 

"Anh!" Trình Diễn Tề đột nhiên nói: "Anh nghĩ kỹ xem, lúc đó có ai nhắc đến chuyện này với anh không?"

 

Trình Diễn Tề không muốn nghi ngờ anh trai mình, nhưng con trai ông lại ra nước ngoài, chính anh trai ông là người làm chuyện này.

 

Trước đó, ông nghĩ rằng con trai mình mất tích sau khi ra nước ngoài, nên rất có thể là có người khác can thiệp. Tuy nhiên, từ Trình Hào, ông biết được rằng sau khi con trai mình ra nước ngoài, gia đình chủ nhà và trường học thực ra đã được sắp xếp...

 

Trình đại bá ngẩn người.

 

Trình Diễn Tề lại hỏi: "Anh nhờ ai tìm trường cho Kim Hạo?"

 

Trình đại bá nói: "Chuyện này do chị dâu của cậu xử lý, anh biết chị ấy không biết gì, không đáng tin cậy..."

 

Trình Diễn Tề cụp mắt xuống.

 

Chị dâu lớn hơn anh trai ba tuổi, là người phụ nữ rất truyền thống, không biết nhiều, nếu chị ấy xử lý chuyện này, rất dễ bị người khác can thiệp.

 

Trình Diễn Tề đã nhận được rất nhiều thông tin từ anh trai mình nên đã sớm rời đi.

 

Ông sẽ điều tra từng chút một và chắc chắn sẽ tìm ra gốc rễ của vấn đề.

 

Về phần tài sản của nhà họ Trình, ông cũng sẽ dần nắm quyền kiểm soát.

 

Trình Hào không biết chuyện gì đang xảy ra với Trình Diễn Tề, nhưng anh có liên lạc với Trình Diễn Tề.

 

Sau khi Trình Diễn Tề trở về, tuần nào ông cũng gọi điện cho anh và hai người cùng nhau trò chuyện một lúc.

 

Trình Hào không biết nên nói gì với Trình Diễn Tề. Trình Diễn Tề thường nói về những gì ông làm, còn Trình Hào chỉ nói vài câu đơn giản. Ví dụ như khi Trình Diễn Tề muốn thành lập nhà máy ở Quảng Châu, Trình Hào rất ủng hộ: "Trung Quốc có nhiều người như vậy, đây là một thị trường khổng lồ chưa được khai thác. Ai chiếm được thị trường trước thì sẽ thắng."

 

"Đúng! Đúng!" Trình Diễn Tề liên tục đồng ý, tầm nhìn của con trai ông rất xa!

 

Trình Hào còn biết nói gì đó với Trình Diễn Tề, đừng nói tới Lâm Vũ Tầm.

 

Lúc nhìn Lâm Vũ Tầm sử dụng máy tính mỗi ngày, anh cũng học được một chút, sau đó bắt đầu miêu tả chiếc máy tính mà anh muốn trông như thế nào.

 

Sau khi nghe mô tả của anh, Lâm Vũ Tầm lập tức lập ra rất nhiều kế hoạch và bắt đầu nghiên cứu các trò chơi máy tính độc lập.

 

Trình Hào cũng đưa ra một số bình luận về điều này, mô tả một trò chơi giống như trò chơi Connect the Stars.

 

Trước đây anh ít khi chơi trò chơi trực tuyến, nhưng anh đã chơi rất nhiều trò chơi nhỏ như thế này, vì vậy anh khá quen thuộc với chúng: "Nhân tiện, em cũng có thể sử dụng máy tính để nuôi thú cưng, hoặc tạo mô hình nhân vật, may một số bộ quần áo đẹp cho nhân vật ảo mặc."

 

Trình Hào có rất nhiều ý tưởng, nên đám người của Lâm Vũ Tầm rất bận rộn, nhưng công sức của họ không uổng phí, chẳng mấy chốc họ đã phát triển thêm một số trò chơi nữa.

 

Lâm Vũ Tầm đã bán một số trò chơi này, nhưng không phải tất cả. Về số tiền cậu kiếm được từ việc bán trò chơi, cậu đã sử dụng nó để mở rộng công ty hoặc đầu tư.

 

Lâm Vũ Tầm rất thích kiếm tiền, ngoài kiếm tiền và Trình Hào cùng Danny ra, cậu không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác. Mặc kệ quần áo cũ đến mức nào, chỉ cần vẫn mặc được, cậu sẽ không vứt đi. Cậu luôn ăn phần ăn rẻ tiền trong căng tin trường học với Trình Hào. Cậu sống một cuộc sống rất giản dị.

 

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến kỳ nghỉ hè.

 

Chấn thương của Trình Hào đã lành, hồi phục rất nhanh, anh cũng phát hiện mình có thể luyện tập một số động tác đơn giản.

 

Nếu cứ tiếp tục như thế này, anh có thể theo đuổi lại môn quyền anh trong tương lai.

 

Trình Hào không nói với ai về chuyện này, anh chỉ bắt đầu luyện tập phục hồi khi không có ai xung quanh.

 

Cánh tay phải của anh bị thương nên anh cảm thấy rất đau đớn khi tập luyện, nhưng với anh mà nói, đây không là gì cả.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.