Có thể không khoa trương chút nào, cho dù là sơn chủ vùng núi tế sơn Thái Sơn, lão nhân Thiên Khải của vùng núi giữa núi và biển, hay là lão độc vật của vùng núi nơi thâm sâu Vân Vụ nhìn thấy lão minh chủ cũng phải nhượng bộ ba phần.
<
Đương nhiên không thể khinh thường bảo bối của nhân vật này.
Bình thường lão minh chủ rất xem trọng món đồ kia, hận không thể ôm ngủ, ngay cả Thiên Sơn Tuyết cũng không có cơ hội được diện kiến.
Thế nhưng lão minh chủ lại vô cùng cưng chiều cháu ngoại Tô Tinh Hà này.
Bản thân rõ ràng là ông cố ngoại của Tô Tinh Hà, nhưng ông ta cảm thấy khó chịu, nhất định phải để cho Tô Tinh Hà gọi mình là ông nội, cho rằng như vậy mới là người một nhà.
Cậu bé Tô Tinh Hà đầu óc khôn lanh này đã sớm có tính toán bỏ nhà lưu lạc ở chốn thành thị. Để ứng phó tình huống bất ngờ mà cậu bé đã trộm bảo bối của lão minh chủ.
"Vợ lớn, vợ bé, hê hê, đều là của mình!"
Tô Tinh Hà đeo túi nặng chạy một mạch như điên, giống như con thỏ chạy nhảy, vô cùng hăng hái.
...
Chập tối ngày hôm sau.
Trang viên nhà họ Tô, phòng của Tô Thương.
Két.
Nương theo một tiếng vang giòn giã, Tô Thương chậm rãi mở mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ.
"Cuối cùng cũng đột phá đến luyện khí tầng tám."
Tô Thương hoạt động gân cốt, cười khẽ nói: "Thương thế cũng đã khỏi hẳn, di chứng của việc thi triển huyết tế để lại cũng được viên cổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2072872/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.