Đoan Mộc Lưu lại cười nói: "Nhóm người đó, sớm ở hai ngàn năm trước đã biến mất rồi, toàn bộ đều biến mất một cách ly kỳ, không ai biết được nguyên nhân."
<
"Nước Hoa bây giờ, không có chiến sĩ luyện khí thượng cổ nữa, cũng đều là người cùng một hệ thống tu luyện với chúng ta, đều là luyện võ."
Đoan Mộc Lưu nói tiếp: "Hệ thống luyện võ, là từ luyện khí biến đổi ra, thứ chúng ta tu luyện ra không phải là linh khí mà là chân khí."
"Chân khí cũng có tác dụng chống lại sự ô xi hóa, nhưng chân khí trong cơ thể như biển, không có cách gì thay thế dưỡng khí, cho nên bắt buộc phải hít thở dưỡng khí, nếu không thì sẽ ngạt thở."
Đoan Mộc Lưu nói tiếp: "Nhưng ông có thể không chế được mức độ hít thở, cố gắng giảm bớt tần suất hô hấp, bình thường ông ở cảnh giới này trong giới luyện võ cũng chỉ sống được hơn ba trăm tuổi, còn chưa bằng mấy chiến sĩ luyện khí nhập môn nữa."
"Trong cuộc chiến đất nước lần trước, ông cũng đã bị thương nặng, sau đó phải quay về bế quan tu luyện hơn một trăm năm, sức lực vốn không có cách gì cạn kiệt được thì bây giờ đại hạn như đang ở ngay trước mắt rồi."
Đôi mắt của Đoan Mộc Lưu lộ ra tinh quang, nghiêm mặt nói: "Thời gian của ông không còn nhiều nữa, ông bắt buộc phải có được phương pháp tu luyện của chiến sĩ luyện khí thượng cổ."
"Thì ra là như vậy."
Đoan Mộc Thuật hiểu rõ gật đầu, hôm nay nói chuyện với lão tổ tông, ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2073219/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.