“Hỗn Nguyên thần công!”
Lập tức Tây Môn Hổ Tiếu hét lớn một tiếng, chân khí to như đĩa bay trong ngực phi thẳng ra.
Ầm!
Trong chốc lát, chân khí kia đã va chạm với sóng âm, tiếng nổ của trận đấu văng ra khắp xung quanh, khiến người khác không thể mở mắt ra được.
Đợi uy thế tiêu tan bớt đi, mọi người đưa mắt nhìn qua, kết quả phát hiện Trương Mộ Cổ lui về sau nửa bước, khóe miệng có một vệt vết máu.
Mà Tây Môn Hổ Tiếu, cũng có một vài vết xước nhẹ, đứng yên một chỗ không động đậy.
“Ha ha, Trương Mộ Cổ, anh chỉ có chút thực lực ấy thôi sao?” Tây Môn Hổ Tiếu châm chọc cười nói.
Trương Mộ Cổ nghe vậy, trong mắt tràn đầy sự giận dữ, lập tức liền đánh ra hồi trống thứ tư, Bình Sơn!
Ầm!
Không thể không nói đến sự mãnh liệt của tiếng trống Phượng Dương, hồi trống thứ tư, vang lên ầm ầm trong không trung, toàn bộ sàn lôi đài đều bị sóng âm đánh cho tung bay hết.
“Tới đúng lúc lắm!”
Lần này, khóe miệng Tây Môn Hổ Tiếu nở ra một nụ cười giễu cợt, sau đó bỏ đi lớp quần áo bên ngoài.
Tiếp theo.
Cậu ta đứng yên một chỗ thi triển Hỗn Nguyên thần công, không tăng thêm sức mạnh, mà vẫn sử dụng lực ôn hòa như trước.
Ầm!
Chân khí và sóng âm va chạm với nhau.
Trương Mộ Cổ đánh ra sóng âm, mạnh hơn lần trước gấp mấy lần, nhưng Tây Môn Hổ Tiếu, lại dùng lực đánh vừa rồi, theo lý mà nói chắc chắn sẽ thua.
Nhưng là, chuyện xảy ra khiến cho người kinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2074199/chuong-1187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.