Buổi sáng lúc Lâm Tích thức dậy, cô không ngờ lại Cố Thiệu vẫn chưa đi.Trong lòng chợt sinh ra một dự cảm không lành.“Chào buổi sáng, ba.” Lâm Tích nở một nụ cười chào Cố Thiệu.
Việc này đã trở thành thói quen mỗi sáng của Lâm Tích.“Ba, hôm nay ba không đến trung tâm ạ?” Ngừng một chút, Lâm Tích lại nói: “Hay trường học sao ạ?Cố Thiệu di chuyển tầm mắt từ cuốn sách trên tay sang nhìn Lâm Tích: "Ăn sáng đi rồi ba đưa con đến nhà họ Lâm."Lâm Tích: "!!!"Vậy tức là tối qua Cố Thiệu không nói gì không phải là ngầm đồng ý với đề nghị của cô mà là đã quyết định luôn rồi?"Chuyện đó..." Thực sự là không cần đâu, cô có thể tự đi được.Lâm Tích vẫn muốn kiên trì thêm chút nữa, nhưng bắt gặp ánh mắt “không được cãi lời” của ông thì Lâm Tích cảm thấy hơi sợ.Cô gật đầu, ngoan ngoãn ngồi vào bàn lặng lẽ ăn sáng.Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Lâm Tích, thím Mai đứng bên cạnh tưởng cô sợ vì phải trở lại ngôi nhà trước đây nên nhẹ nhàng an ủi: "Tiểu Tích đừng căng thẳng, cháu chỉ cần đi với ba, những chuyện khác cứ để ba cháu lo."Dứt lời, thím Mai còn đặc biệt giúp Lâm Tích tìm quần áo để lát nữa mặc đi.Bằng mắt thường có thể thấy bộ đồ này hẳn là bộ đồ đắt nhất trong đống của cô, giá cả không hề rẻ chút nào.“Có lồng lộn quá không ạ?” Nhìn thấy bộ đồ, Lâm Tích lầm bầm.Sao cứ có cảm giác mặc bộ này đi đến nhà họ Lâm như đi diễu võ dương oai vậy?“Không đâu không đâu, lồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-quyet-dinh-di-tim-ba-ruot/1469257/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.