Ở cùng Trầm Viện vài ngày, Lạc Lạc mới phả hiện ra một sự thật. Đó là...
Trầm Viện rất đa năng.
Nếu lúc trước hỏi cô, cô có thấy người đàn ông nào xuống bếp nấu ăn, rửa chén, dọn dẹp nhà cửa, thậm chí giặt đồ cả cho con gái. Biết giải toán cấp hai, còn biết khám bệnh, kê toa thuốc. Thì cô nhất định sẽ nói rõ - Không hề!
Nhưng thật may mắn, bây giờ cô đã được chứng kiến cảnh đó.
Ừ, anh còn chăm sóc cô rất tốt. Anh sẽ là một người bạn tốt, một người cha tốt, một người... chồng tốt.
Không hiểu vì sao nghĩ đến đó, Lạc Lạc lại đỏ mặt.
Cô tự vỗ vào má mình một cái “bốp” đau điếng. Là do Trầm Viện quá hoàn hảo, quá tốt bụng. Tự đáy lòng cô thật cảm kích, không nên tự nhận đó là yêu.
Hơn nữa, cô chưa yêu bao giờ, nên không biết.
Yêu... là như thế nào nhỉ?
- Lại đang mơ màng gì đấy hả?
Trầm Viện từ trong bếp bê ra một dĩa thịt bò, thấy cô lại mơ màng, không nhịn được khẽ bấm gương mặt tròn tròn của Lạc Lạc một cái.
Ừ, vẫn còn gầy đến đáng thương.
Lạc Lạc đỏ mặt cúi đầu. Nếu anh biết mình có “tư tưởng xấu” với anh, thì anh có cười mình không nhỉ?
- Ăn đi nào! Đừng thừ người nữa chứ!
Trầm Viện cười khẽ, đôi đũa gắp một đống hành tây bỏ vào chén của cô.
Lạc Lạc nhìn đĩa hành tây trước mắt, hơi cau mày, nhưng rồi cũng gắp lên. Trầm Viện lại véo mà cô, trách yêu...
- Không được bỏ, ăn hết mới có chất dinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-se-thay-ca-the-gioi-yeu-em/467636/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.