Cô gái nhỏ khẽ cọ mũi, ngón tay vô thức quấn lấy lọn tóc bên tai, hoàn toàn không hiểu nổi.
Một căn phòng mới bị biến thành bản sao của nơi khác… vậy mà lại là chuyện đáng để vui mừng?
Nghĩ trái nghĩ phải, Cam Mật quyết định không nghĩ nữa. Dù sao thì nhà họ Tống cũng chẳng thiếu tiền.
Đừng nói căn phòng này, số bất động sản trong tay Tống Mộ Chi nhiều không đếm xuể, mà với tầm nhìn của Tống phụ Tống mẫu, họ đã trải qua bao năm tháng thăng trầm, sao lại bận t@m đến mấy chuyện như vậy?
Thực ra, những gì họ vừa bàn đến cũng chẳng phải điều quan trọng nhất.
Điều quan trọng là, giọng điệu trong lời nói của Tống Mộ Chi đã quét sạch nỗi lo cuối cùng trong lòng cô.
Trong nhiều chuyện, anh luôn có chủ kiến, làm gì cũng tự mình quyết định, điều đó khiến Cam Mật cảm thấy mình như được tiếp thêm sức sống.
Cô nghĩ đến tất cả những gì đã trải qua hôm nay, rồi nghĩ đến tương lai không xa, nơi này sẽ trở thành thế giới của hai người họ.
Nghĩ đến đây, cô không kìm được mà bước ba bước thành hai, lao nhanh đến trước mặt anh, giống như con lười quấn chặt lấy anh không buông.
Cô ngẩng đầu lên, giọng nói ngọt ngào vang lên trong không gian:
“Anh Mộ Chi, anh thật tốt!”
Cô níu chặt tay áo anh, đôi mắt trong veo lấp lánh, nghiêng đầu hỏi:
“Tại sao anh lại tốt với em như vậy?”
“Ngày hôm nay em hỏi nhiều thật đấy.”
Tống Mộ Chi nói, chân hướng về phía bàn bếp của khu vực bếp bán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-song-trong-binh-mat-tu-nho/2552752/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.