Ngọn gió trên thảo nguyên ào ào thổi qua, cuốn theo những cánh cỏ bay tán loạn.
Buổi chiều mang sắc vàng úa xen lẫn chút xanh cũ kỹ, Tống Mộ Chi đứng nghiêng trước mặt cô , đôi bàn tay thon dài siết chặt dây cương.
Mà ngay khi câu nói kia thốt ra, Cam Mật ngồi trên lưng ngựa, khẽ cúi đầu, ánh mắt rơi xuống phía trước.
Vừa vặn chạm phải ánh nhìn thăm dò của Tống Mộ Chi.
Ngọn gió thổi qua càng thêm dữ dội, tựa như thổi căng trái tim cô.
Cả người dường như được làn gió trong lành trên thảo nguyên gột rửa, lan tràn vô tận, bừng bừng sinh trưởng.
Công chúa điện hạ.
Vỏn vẹn bốn chữ, nhưng hàm ý lại hoàn toàn khác biệt.
Câu này… lại là từ miệng Tống Mộ Chi nói ra sao?
Tâm trí Cam Mật bất giác liên tưởng đến những biểu hiện của anh khi hai người ở bên nhau.
Những điều chôn giấu sau lớp mặt nạ trầm mặc kia, dường như chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho sự che giấu của anh.
Người này, sao có thể chơi ăn gian như vậy được chứ!
Đôi mắt trong veo của cô gái nhỏ càng trở nên long lanh giữa đất trời bao la, một chân lơ đãng buông thõng bên hông ngựa, khẽ nhấc lên, dùng mũi chân nhẹ nhàng chạm vào dây cương trong tay Tống Mộ Chi.
Sợi dây lay động trong khoảnh khắc, khiến anh lập tức siết chặt hơn.
Giọng nói Cam Mật theo gió bay đi, lượn lờ xung quanh:
"Anh… anh vừa gọi ai đó?"
Tống Mộ Chi khẽ nâng mắt, liền hỏi ngược lại:
"Em nghĩ anh đang gọi ai?"
Nhìn gương mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-song-trong-binh-mat-tu-nho/2552774/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.