Hai người đứng trong góc khuất cạnh phòng chứa đồ, bên cạnh là góc chết của trần cầu thang. Nếu không chú ý, rất khó để ai đó nhìn thấy họ.
Tống Mộ Chi đứng ngược sáng, bóng dáng cao lớn của anh che lấp toàn bộ ánh sáng phía sau khi anh áp sát.
Hơi thở nóng rực của anh vờn quanh trong không gian tĩnh lặng, hòa cùng từng động tác mơn trớn nhẹ nhàng, cùng cánh tay siết chặt nơi eo cô.
Cái gì mà "giải quyết nhanh gọn" chứ...
Chẳng lẽ... chỉ trong chốc lát mà anh cũng muốn?
Chỉ nghĩ thôi, da đầu Cam Mật đã tê rần, cả người như sắp bốc khói.
Tựa như những bọt khí nhỏ li ti bốc lên trước khi nước sôi, từng cái một bị chọc vỡ.
Cô còn chưa kịp lên tiếng, Tống Mộ Chi đã nghiêng đầu áp sát, trực tiếp chiếm lấy đôi môi cô.
Như thể muốn triệt để thực hiện lời "giải quyết nhanh gọn" vừa rồi…
Lần này không giống những nụ hôn trước, không còn sự chậm rãi hay trêu chọc, mà giống như cơn bão kéo đến, cuốn phăng mọi thứ.
Anh trực tiếp ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng cắn m*t rồi tiến sâu vào trong.
Không chút do dự, anh cuốn lấy lưỡi cô, rồi mạnh mẽ đẩy luồng hơi thở đang vướng vít giữa hai người trở lại.
Cam Mật bị cuốn vào nụ hôn đến mức toàn thân mềm nhũn như dây leo phơi dưới ánh mặt trời, vô thức dựa sát vào anh hơn.
Cảm giác tê dại lan khắp từng thớ thịt, khiến cô quên mất nỗi lo bị ai phát hiện, quên luôn cả suy nghĩ muốn phản kháng, chỉ đắm chìm trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-song-trong-binh-mat-tu-nho/2552792/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.