Cam Mật chìm trong thế giới riêng, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm khe khẽ.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, màn đêm tuy đầy mê hoặc, dễ khiến người ta mắc kẹt trong hồi ức mà không thoát ra được, nhưng Tống Ngải Thiên vẫn tinh ý bắt được những tiếng thì thầm lộn xộn của cô gái nhỏ.
Cô nhìn chằm chằm Cam Mật: "Cậu lẩm bẩm gì đấy, tự nói chuyện một mình à?"
"…Tớ có đâu." Cam Mật khẽ phản bác.
"Không có á? Thế chẳng lẽ tớ nghe nhầm à?" Tống Ngải Thiên quá hiểu Cam Mật, cũng biết đôi khi cô rất cứng đầu, nhưng thật ra trong lòng luôn có những suy tính riêng, "Cậu ấy à, đang giấu tớ chuyện gì đúng không?"
"……"
So với bí mật, chi bằng nói là không biết phải mở lời thế nào mới đúng.
Đó là những cảm xúc không thể dùng ngôn từ để diễn tả, như mạch nước ngầm chảy xuôi trong huyết mạch, chỉ có chính bản thân mới có thể cảm nhận rõ ràng.
"Ê, nói mãi lại quên mất chuyện quan trọng." Tống Ngải Thiên chống khuỷu tay ngồi dậy, chợt nhớ ra cảnh tượng mình gặp lúc lái xe về hôm nay.
Nói ra cũng thật trùng hợp.
Lúc cô từ sông Ngân trở về, lại tình cờ bắt gặp Cam Quý Đình.
Bên cạnh ông còn có một chàng trai trẻ, trông có vẻ quen mắt.
Nghe Tống Ngải Thiên miêu tả, Cam Mật chẳng để tâm lắm, chỉ hờ hững đáp: "Chắc ba tớ đang bàn chuyện làm ăn với ai đó thôi."
Tống Ngải Thiên nhíu mày nhìn cô: "Cậu thật sự không biết, hay giả vờ không biết thế? Tớ nghe nói gia đình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-song-trong-binh-mat-tu-nho/2552838/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.