Khác hẳn với phản ứng cô dự đoán, trong ánh mắt kia chẳng hề có vẻ đã thấu tỏ, cũng không hề nhẹ nhõm.
Chỉ có sự sâu thẳm nặng nề như nước.
Cam Mật đối diện với ánh mắt đó, nụ cười trên môi dần đông cứng lại.
Chuyện này... hình như không giống như cô nghĩ lắm...
Tống Mộ Chi gần như nửa áp lên người cô, chống tay xuống tuyết, cúi thấp người sát lại gần.
Động tác định làm hô hấp nhân tạo ban nãy bị gián đoạn, treo lửng lơ giữa không trung.
"Cam Mật, đừng nghịch nữa."
Giọng anh trầm thấp, ánh mắt sau lớp kính bảo hộ mông lung như sương, sâu đến mức tưởng chừng có thể chảy thành nước, chứa đựng sự kiềm chế vô tận.
"Lần sau đừng dọa anh như vậy nữa."
Chuyến đi đến trang trại rượu tư nhân nhanh chóng kết thúc.
Lần này trở về nhà, Cam Mật có vẻ tâm trí để đâu đâu, ngay cả lúc ăn cơm cũng thở dài liên tục.
Hành động này khiến Cam Ngân Khởi, người đang đọc báo trên ghế sofa, nhíu chặt mày. Anh nhìn sang Cam Ngân Hợp, giọng hơi nghiêm khắc:
"Em đưa con bé đi chơi chẳng lẽ chỉ là cái cớ, còn bản thân thì chỉ mải vui?"
Cam Ngân Hợp từ trước đến nay vẫn luôn e dè ông anh này, đang định lấy chuối trong đĩa hoa quả trên bàn trà, nghe vậy liền cười lạnh một tiếng:
"Nó thì nào là ngâm suối nước nóng, nào là trượt tuyết, như vậy mà gọi là cái cớ à?"
"Nói chuyện thì nói chuyện, cười lạnh cái gì?"
Đúng lúc này, Cam Ngân Thừa ăn xong cơm cũng đi tới, mặt cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-song-trong-binh-mat-tu-nho/2552863/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.