Đây là tôi lừa họ, nhưng tôi cũng không hoàn toàn nói dối, sau khi khu an toàn được xây dựng, việc thông báo cho những người sống sót đến trú ẩn qua sóng radio là một trong những cách thức, chỉ có điều bây giờ vẫn chưa bắt đầu bước đó.
"Đội trưởng, không thể tin lời cô ta, cô ta có thể có đồng bọn."
"Chúng ta không thể để bị lừa thêm lần nữa."
Các đồng đội của anh ta bàn tán xôn xao, trong số những người này, tôi nghe thấy một giọng đàn ông quen thuộc, tôi nhìn theo hướng đó và thật bất ngờ, đó chính là nhân viên trạm xăng của kiếp trước.
"Trương Việt, cậu ở đây thật là tốt quá."
Tôi vui mừng nhìn cậu ta, cậu bé 22 tuổi này dù tính tình có hơi nóng nảy nhưng thật ra lòng dạ không xấu.
Trương Việt ngạc nhiên một chút: "Cô quen tôi à?"
Tôi mỉm cười: "Trước khi virus bùng phát, tôi thường xuyên đổ xăng ở trạm của cậu, cậu quên rồi sao? Tôi nhớ cậu làm ở trạm xăng trên đường Thanh Niên mà, đúng không? Cậu còn hay tặng tôi nước khoáng nữa. Đây là con gái tôi – Đóa Đóa, cậu còn nhớ chứ? Đóa Đóa, chào chú đi con."
Thực ra, kiếp trước ban đầu tôi không quen Trương Việt.
Những thông tin này đều do cậu ấy kể cho tôi sau khi chúng tôi trở thành đồng nghiệp.
"Chú ơi..." – Đóa Đóa rụt rè gọi một tiếng.
Trương Việt thấy tôi có thể nói chính xác thông tin của cậu ta, ánh mắt dần bớt cảnh giác.
Những người xung quanh sau khi nghe giọng nói non nớt của Đóa Đóa cũng không khỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-thay-doi-tan-the/2232024/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.