Nhìn thấy họ sắp đánh nhau, đội trưởng ngăn cản mọi người: "Đủ rồi, chuyện đã đến mức này, nói thêm cũng vô ích. Nếu đến Long Vịnh mà không thấy an toàn khu, lúc đó chúng ta sẽ tính sổ."
Đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước, trời mưa u ám, tầm nhìn không tốt, nhưng tôi càng lúc càng quen thuộc với môi trường xung quanh.
"Sắp đến an toàn khu rồi, nhiều nhất chỉ còn nửa tiếng nữa thôi." Giọng tôi run rẩy.
"Mẹ ơi, chúng ta sắp gặp ba rồi phải không?" Đóa Đóa nhẹ nhàng hỏi.
Tôi gật đầu: "Ừ, chúng ta sắp gặp ba rồi."
Vừa dứt lời, đội trưởng đột ngột phanh xe lại. Tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía trước là hàng trăm con xác sống đứng chật kín, chúng đứng dưới mưa, đôi mắt xám trắng lạnh lẽo nhìn chúng tôi.
"Rút lui! Rút lui ngay lập tức!" – đội trưởng hét lên.
Nhưng đã muộn.
Bốn phía đều là thây ma, chúng đã bao vây chúng tôi.
Tôi không cam tâm c.h.ế.t ở đây.
Nhìn lướt xung quanh, tôi thấy một tòa nhà ba tầng gần đó.
"Xuống xe! Lên lầu cố thủ! Chúng ta có súng, nếu khu an toàn nghe thấy tiếng súng, chắc chắn họ sẽ tới cứu!"
Tôi mở cửa xe, ôm Đóa Đóa nhảy xuống trước, những người khác cũng nhanh chóng xuống xe, vừa b.ắ.n vừa rút lui.
Thây ma như sóng dữ ập đến.
Chúng tôi lao vào tòa nhà, dùng xẻng sắt chèn cửa, sau đó kéo bàn ghế chặn kín lối vào.
Tất cả mọi người đều tập trung ở tầng ba, đứng bên cửa sổ b.ắ.n xuống lũ thây ma bên dưới. Nhưng trừ khi b.ắ.n trúng đầu, nếu không thì chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-thay-doi-tan-the/2232022/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.