Nó nhẹ nhàng nói ra 1 c âu mà ngay lập tức làm lòng cậu nặng trĩu, mơ hồ và có phần tự trách.
-Tôi mất trí nhớ!
Cậu quay lại, nhìn khuôn mặt nó trong bong tôi, xao xuyến biết bao, cậu muốn xác minh lại lần nữa.
-Nói lại!
-Trong 1 lần tai nạn, bị thương ở đầu, dẫn đến mất trí…ư ư
Nó chưa kịp nói hết câu thì 1 vòng tay rộng đã xiết chặt lấy nó, cậu ôm nó vào lòng và nói nhỏ.
-Tôi xin lỗi
……………….
Ngọc đơ người. Cái cảnh này, cái cảnh còn làm cô tổn thương hơn khi cậu đối sử không tốt, cậu to tiếng với cô bé. Đúng vậy, hoá ra cô chỉ là kẻ thay thế mà thôi . Thay thế cho chính người chị của mình.
Sự thật này làm trái tim cô bé tan nát, trái tim thuỷ tinh ấy như vỡ ra từng mảnh. Cô cắn chặt môi để không khóc thành tiếng, để nỗi đau thể xác có thể át đi phần nào tinh thần.
………………..
Tuấn ôm nó vào lòng, thật chặt, cậu mấp máy môi định nói với nó cái gì đó nhưng nó cắt lời cậu và nói trước
-Cậu đừng ôm tôi nữa….vì cái cảm xúc đó…không dành cho cậu ..
Khuôn mặt Tuấn bông cứng đơ lại, cậu vừa nghe thấy cái gì thế này?? Nó lại tàn nhẫn với cậu như vậy sao?
Đôi mắt cậu sáng lên trong đêm, đôi mắt chan chứa tình yêu nhưng tiếc 1 điều rằng nó không nhìn thấy, nó không thể cảm nhận được.
-Xin cậu…đừng!
……………….
“Xin cậu..đừng??? sao cậu có thể nói câu đấy được hả người lạnh lùng? Sao lại làm trái time m đau đớn như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-thich-cau-roi-day/1617344/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.