Cậu chạy, chạy thật nhanh, chạy như thằng điên đến bệnh viện gần dó.
Trái tim cậu đau đớn, đau đến mức thắt lại.
Trong lúc này, tầm ảnh hưởng, tầm quan trọng của nó trong lòng cậu càng được khẳng định rõ hơn. Giờ cậu đã có thể nói, có thể nói rằng cậu sống không thể thiếu nó rồi, nó đã là không khí của cậu rồi.
Tim cậu đau, tim cậu trùng xuống, sâu đến mức tưởng như rơi xuống vực thẳm.
-Trịnh Tuyết Vy ở phòng nào?
Cậu thở hồng hộc và đập tay thật mạnh vào bàn, khiến mấy cô y tá thực sự sợ.
-Ở danh sách có mấy bệnh nhân tên Trịnh Tuyết Vy ạ? Xin hỏi người đó mắc bệnh gì ạ?
-Biết thì tôi cần hỏi các người à? Khốn kiếp!
Lấy chân đạp vào bàn làm việc của mấy bác sĩ, vũ bức xúc.
Mấy cô y tá nói nhỏ gì đó với nhau rồi trả lời cậu.
-À, có phải là tiểu thư họ Trịnh nổi tiếng không ạ? Vậy tiểu thư nằm ở khu A, tầng 1 phòng 05 ạ!
-Hừ
Cậu lại chạy đi.
Đang chạy, đang lo lắng thì tự dưng cậu nhìn thấy nó đang đi về phía mình. Dừng lại, dụi mắt xem mình có nhìn nhầm hay không.
Cậu vô cùng ngạc nhiên và vui sướng.
Đúng là nó rồi, khuôn mặt kia, mái tóc kia chắc chắn là nó rồi…và chỉ có thể là nó thôi.
Chạy đến bên nó, cậu ôm chặt nó vào lòng, ôm thật chặt.
-Á!
Nó kêu lên, nghe đau đớn nhưng cậu không chú ý…cậu đã làm nó khó chụi
-Cậu..
Giọng nó lạc đi nhưng cậu vẫn không để ý.
-Không sao chứ? Không sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-thich-cau-roi-day/1617347/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.