Trước cổng trường, Phương Nghiên Duy đeo chéo cặp sách nhìn chăm chú vào bạn học nhỏ mà cậu vừa cứu.
Ừm, không nhỏ chút nào, còn khá cao.
Cao hơn cậu hẳn nửa cái đầu.
Cậu nam sinh mặc đồng phục rất gọn gàng đeo một chiếc ba lô màu đen trên vai, tay trái cầm một quyển sách — Phẩm hạnh và Tu dưỡng .
Cứu người mà cứu ra được một mọt sách thế này cũng không dễ gì.
Khi cậu vừa định đưa tay kéo đi, không biết là do không thích đường đi hay do đường nóng quá mà kéo mãi cũng chẳng động đậy được.
May mà tình thế cấp bách cậu nhanh trí, dùng đầu ngón tay cào lên mu bàn tay của tên mọt sách ba vết.
Đến giờ có vẻ như vết cào đó vẫn còn dấu.
"Cậu ổn không?" Cậu hỏi, "Không bị đánh chứ?"
Người trước mặt lạnh lùng "ừm" một tiếng, lấy từ túi ra một chiếc kính gọng đen đeo lên, ánh mắt không chút biểu cảm gì cách một lớp kính rơi lên người cậu.
Phương Nghiên Duy: "..."
Nhìn giống như sản phẩm hoàn hảo của Nữ Oa vậy, nhưng sao tính cách lại vô tri thế này?
Đúng là ngốc nghếch.
Đơn phương độc mã chạy 10 mét cứu ra một con sói mắt trắng, cậu thấy hơi bực rồi đó.
Phương Nghiên Duy nhìn xung quanh, đám anh chị nhuộm tóc sặc sỡ kia dường như không có ý định đuổi theo.
Cậu liền tháo chiếc khẩu trang đen trên mặt xuống, nắm lấy cổ áo của cậu học sinh đẩy người về phía tường, đầu gối ép vào chân đối phương, cười một cách ngạo nghễ: "Mọt sách, tôi vừa rồi giúp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-thuc-su-khong-co-quyen-ru-cau-ta/1101710/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.