Phương Nghiên Duy tự nhận mình không phải loại người gì tốt cho cam.
Về việc viết kiểm điểm, cậu không chỉ từng viết 1000 chữ mà 800 chữ cũng viết qua rồi.
Nhưng thường thì đều là vì lí do như "không mặc đồng phục", "chống đối giáo viên", "đánh nhau với thằng ngu", những thứ mà nếu nói ra thì không cảm thấy xấu hổ xíu nào, thậm chí còn có chút tự hào.
Đây là lần đầu tiên cậu viết một bài kiểm điểm mang tính chất hạ thấp nhân phẩm như vậy.
Chuông tan học vang lên.
Vừa lúc chủ nhiệm Trần bước ra, Phương Nghiên Duy đứng dậy vòng qua Hà Tuế Tuế, nâng chân đá vào chân bàn của Lộ Chấp, "Tránh ra cho tôi."
Khi khí thế của vị đại ca Phương Nghiên Duy đang ở đỉnh điểm, mọi người ngay lập tức tự giác tránh làm mũi nhọn của cậu.
Phương Nghiên Duy liếc quanh, những bạn học vốn đang cười thầm theo dõi lập tức quay đầu lại ôm sách rồi giả bộ như đang chăm chú học bài.
Bạn cùng bàn của Lộ Chấp là Cán bộ học tập của lớp, tên là Từ Chính Nghĩa.
Cú đá của Phương Nghiên Duy vừa vặn đá trúng ghế của vị học sinh chính nghĩa này.
Từ Chính Nghĩa nhíu mày đứng dậy, trừng mắt cậu với vẻ mặt đầy hiên ngang lẫm liệt: "Tôi, tôi phải đi làm chút việc ở văn phòng."
Sau đó, cậu ta chạy về phía nhà vệ sinh, trốn mất.
Phương Nghiên Duy ngay lập tức chiếm lấy chỗ ngồi, đặt mông ngồi bên cạnh Lộ Chấp.
Lộ Chấp ngồi thẳng, cúi đầu viết công thức tính toán trên giấy nháp.
Tư thế bình thản này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-thuc-su-khong-co-quyen-ru-cau-ta/1101712/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.