Có lẽ là do oán niệm quá sâu, trước mắt tôi bỗng hiện lên một làn sương trắng mờ ảo.
Khi mở mắt ra lần nữa – tôi đã quay lại đúng cái ngày Tống Thư Dao tìm tôi mượn tiền.
—---------
Khi Tống Thư Dao nhắn tin cho tôi, tôi vẫn đang học trong lớp.
Trường cấp ba của chúng tôi là một ngôi trường danh tiếng trăm năm, cũng là trường trọng điểm cấp một, nên giáo viên quản lý rất nghiêm – gần như không có cơ hội dùng điện thoại.
Chỉ có vài bạn lén mang vào ký túc xá, chờ hết tiết tự học buổi tối mới dám dùng.
Gần đây cô ấy hay tìm tôi, nói cảm thấy người không được khỏe, tôi luôn khuyên cô ấy đi khám.
Sợ lỡ mất tin nhắn, trưa hôm đó tôi chỉ mua tạm một cái bánh mì rồi vội vàng chạy về ký túc xá. Có thể là hạ đường huyết, tôi choáng váng mất một lúc mới tỉnh.
Khi mở mắt ra, mọi ký ức về kiếp trước lập tức ùa về.
Cơn hận dữ dội nuốt chửng lấy tôi.
Tay cầm điện thoại cũng bắt đầu run lên.
Tin nhắn trong khung chat y hệt như kiếp trước:
【Yên Yên, xin lỗi nhé, tớ thật sự hết cách rồi. Tớ bị bệnh, cần ít nhất 5,000 tệ, nhưng trên người chỉ có hơn 2,000. Cậu có thể cho tớ mượn không? Tớ hứa sẽ trả.】
Kiếp trước, tôi hỏi cô ấy bị bệnh gì.
Cô ấy liền xấu hổ giận dữ đáp:
【Cậu sợ tớ không trả phải không?】
Tôi và Tống Thư Dao quen nhau từ nhỏ, trong việc nắm bắt tâm lý tôi, cô ấy luôn rất thành thạo.
Chỉ một câu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-tro-lai-lam-con-ac-mong-cua-anh/2708342/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.