Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, may là hiệu trưởng không hỏi rõ nguồn gốc chuyện này.
“Có lẽ là duyên.”
Anh nhìn thẳng về phía tôi, giống như là có ý riêng.
Đôi mắt thâm tình của Lục Thanh Dã nhẹ nhàng cong cong.
Tôi cũng không biết vì sao, cảm thấy cả gương mặt của mình nóng bừng.
“Vãn Lạc, mau lại đây, bạn học Mạnh Vãn Lạc, em mau cảm ơn giám đốc Lục thật cẩn thận đi nhé.”
Hiệu trưởng vẫy tay với tôi, bảo tôi qua đó.
Tôi chỉ có thể kéo ra một nụ cười, miễn cưỡng cúi người, nhỏ giọng nói: “Rất vui được gặp anh, cảm ơn giám đốc Lục~”
“Tiện tay mà thôi.”
Lục Thanh Dã cũng không vạch trần, đưa thẻ học sinh qua cho tôi.
Tôi giơ tay nhận lấy, đầu ngón tay của Lục Thanh Dã như có như không mà đụng vào da thịt của tôi.
Có lẽ do thần kinh căng cứng, nên cảm xúc cũng bị phóng đại.
Một loại cảm giác tê ngứa như dòng điện chạy xẹt qua cơ thể tôi.
Tôi hơi dừng lại, hô hấp có chút hỗn loạn.
“Tốt lắm, em về lớp học đi.”
Hiệu trưởng thỏa mãn vỗ vỗ lên vai của tôi.
“Tổng giám đốc Lục, lát nữa tôi còn một cuộc họp quan trọng trong tỉnh, xin không thể tiếp đãi anh được. Đành nhờ thầy chủ nhiệm đưa anh tham quan trường vậy nhé.”
Tôi còn tưởng rằng trận dày vò này cuối cùng cũng đã kết thúc, nên lập tức gật đầu đồng ý.
Ai ngờ Lục Thanh Dã vẫn không tha cho tôi.
Anh nói nhanh không chậm mở miệng, chỉ về phía tôi.
“Hiệu trưởng Vương, hay là để bạn học này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-tro-thanh-ban-gai-ke-thu-cua-anh-trai/2734447/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.