Lộp bộp, đem hành lý dừng trước cánh cửa quen thuộc, Bạch Thuần Khiết không lập tức ấn chuông cửa, bây giờ tâm tình cô thấp thỏm, cô sợ trong chốc lát nhìn thấy không phải ba Bạch và dì Tần như lúc đầu, mà là hai khuôn mặt tiều tuỵ. Tiếp tục dự không dám ấn chuông cửa, rốt cuộc, cô đợi cho ông trời phái Thiên sứ đại tỷ tới giúp mình ấn chuông.
Căn nhà mà Lục Cảnh Hàng trước kia ở xuất hiện hình ảnh người con gái kinh điển, bả đầu tuỳ ý bung lên, tóc mai rũ xuống, quần áo rộng thùng thình co dãn được mặc trên người có chút lay động. Chị gặp vẻ mặt Bạch Thuần Khiết khó khăn, có lòng tốt tiếp cận hỏi: “ Có phải không tìm được chuông cửa nhà này à?” Nói xong, chị đưa tay giúp Bạch Thuần Khiết ấn chuông cửa, hai con mắt híp thành vòm cầu vồng: “ Lúc tôi mới vừa đến, tìm mãi mới thấy chuông nhà chú này.”
Không nói gì, Bạch Thuần Khiết sững sờ ở tại chỗ muốn nói cảm ơn nhưng không nói nên lời. Hàng xóm này cũng quá “ Người hiền lành hiểu ý.”
Chị chớp chớp mắt thoạt nhìn dường như Bạch Thuần Khiết đang thẹn thùng: “Chị với chú nhà này rất giống nhau, có phải chị chính là Thuần Khiết đại tỷ trong truyền thuyết à?”
Biết đến tên của mình, xem qua quan hệ hai nhà cũng không tồi. Lễ phép nở nụ cười, Bạch Thuần Khiết gật đầu: “ Đúng.”
“ Cuối cùng nhìn thấy tiên, hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Chị ấy là cá sao.. còn tiên…. Từ này không thích hợp lắm. nhưng Bạch Thuần Khiết vẫn vươn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-va-boss-that-trong-sang/907/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.