“Cố… Cố tiên sinh… Ngài sao lại… “
Người đàn ông vừa mới giương nanh múa vuốt lập tức trở nên lúng túng, tiến lên muốn cùng Cố Phạn Hi bắt tay, chờ đón hắn chính là bị Cố Phạn Hi dùng một chân đá văng.
“Cút!”
Tôi nhìn Cố Phạn Hi từng bước một đi đến gần mình, có chút hoảng hốt.
Cho đến tận khi anh lôi cánh tay tôi, kéo tôi từ trên bệ cửa xuống, sau đó hung hăng mắng thẳng vào mặt tôi: “Lý Thanh Ly, mạng của cô là của tôi, tôi không cho cô chết, cô dám chết?”
Đúng vậy, tôi thật sự, lại gặp được anh ấy – người hận tôi đến vậy, người tôi yêu đến thế, Cố Phạn Hi.
Cố Phạn Hi tay càng ngày càng nắm chặt, tôi đau đến độ kêu ra tiếng, Cố Phạn Hi lại cười.
“Rất đau?”
Anh chậm rãi đến gần tôi, ở bên tai tôi nói: “Đau đớn này, không bì được nổi một nửa lúc trước cô để cho tôi.”
Trái tim tôi co rút lại, không kịp nói cái gì, Cố Phạn Hi lại đột nhiên buông lỏng ra.
“Hứng thú của Hà tiên sinh không tồi”, anh xoay người nhìn người đàn ông vừa mới bò dậy từ trên mặt đất, giọng nói lạnh lùng, “Ngày vui lớn như vậy không ở cạnh cô dâu, lại muốn cưỡng bách một người phụ nữ xa lạ?”
Họ Hà sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Cố tổng, ngài hiểu lầm, con đàn bà này là người chúng tôi bỏ tiền mời đến làm phù dâu, chính là để cho người khác chơi đùa.”
A Vân không biết đi ra từ chỗ nào, cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, đây là phù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-yeu-anh-anh-nho-nhung-co-ay/2517494/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.