Vừa vào cửa, Cố Phạn Hi liền bắt đầu xé quần áo tôi, tôi bị anh đè ở trên giường không thể động đậy. Nỗi khuất nhục cùng sự đau thương hoảng sợ tràn đầy trong lòng tôi, tôi giãy giụa kêu to, “Cố Phạn Hi, anh không phải người, anh chính là tên súc sinh! Là một con chó!”
Cố Phạn Hi kéo cánh tay tôi ném lên trên sô pha, cười lạnh tiến lại gần, “Gái điếm sánh đôi với chó, bên nhau dài lâu*!”
*nguyên văn là “thiên trường địa cửu”: tồn tại muôn thuở, lâu dài như trời đất.
Anh tàn bạo tiến vào trong tôi, cơ thể không có chút chuẩn bị nào đột nhiên bị xé rách mở ra, tôi nhịn không được kêu đau một tiếng, trên trán chảy ra những giọt mồ hôi lạnh.
“Chẳng khác gì một con chó chết!” Cố Phạn Hi đột nhiên tát tôi một cái, “Cô con mẹ nó không biết động hay sao?”
Mặt của tôi bị anh đánh hướng qua một bên, đau rát, lỗ tai vang lên ong ong, tôi che miệng lại, che cả tiếng nghẹn ngào vừa đến khóe miệng.
“Tôi không thỏa mãn được cô? Bây giờ nói lại một lần nữa cho tôi!” Động tác của Cố Phạn Hi trở nên kịch liệt, ánh mắt lạnh băng nhìn tôi, “Như vậy thỏa mãn không? Như vậy thì sao?”
Tôi rốt cuộc nhìn không nổi đau mà khóc thành tiếng, Cố Phạn Hi bóp lấy cổ tôi, sắc mặt thô bạo, “Lý Thanh Ly, chỉ cần một ngày tôi chưa nói không, cô một ngày cũng không thể tìm thằng đàn ông khác, đây là cô nợ tôi! Nhớ kỹ chưa!”
Tôi nghẹn đến không thở nổi, chỉ có thể lắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-yeu-anh-anh-nho-nhung-co-ay/2517501/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.