Tôi ngẩng đầu, nhìn đến Cố Phạn Hi, quanh thân mang theo hơi lạnh lẽo, đừng ở trước mặt tôi, ngực phập phồng kịch liệt. Mà Lương Đại Soái, lăn đến nơi cách tôi hai bước chân, rên lên “Ai ôi ai ôi”.
“Cút! Đừng để cho tôi lại nhìn thấy cậu.”
Giọng nói của Cố Phạn Hi lạnh bằng, mang ý cảnh cáo, Lương Đại Soái khó khăn bò từ trên mặt đất dậy, chật vật rời đi.
Tôi rũ mi mắt xuống, nói, “Cảm ơn anh.”
Xoay người tính rời đi, vậy mà hai chân lại mềm nhũn, tưởng chừng như muốn ngã trên mặt đất.
Cố Phạn Hi bắt lấy hai cánh tay tôi, kéo tôi đứng dậy, ánh mắt dừng một chút ở vết sẹo trên trán, ngay sau đó nhíu mày, “Cô theo dõi tôi?”
Tôi vội vàng lắc đầu, ngẩng đầu lên muốn giải thích, lại nhìn thấy nụ cười lạnh bên miệng Cố Phạn Hi, “Bằng chút bản lĩnh này của cô, có vẻ như tôi phá hỏng chuyện tốt theo đuôi của cô rồi nhỉ?”
“Hả?” Tôi sửng sốt, “Có ý gì?”
Cố Phạn Hi nhìn tôi từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau nắm chặt cằm tôi, ấn tôi lên trên cây cột, sắc mặt trào phúng, “Lý Thanh Ly, tôi mới mấy ngày không đến, cô liền không thể chịu nổi cô đơn lạnh lẽo như vậy?”
Tôi cắn chặt môi, lúc sau nhìn thẳng vào ánh mắt Cố Phạn Hi, run giọng nói, “Anh cảm thấy như vậy có ý nghĩa sao? Cố Phạn Hi, anh biết rõ là không phải như thế!”
“Không phải như thế nào?” Cố Phạn Hi cười khinh thường, “Cô mặc thành cái dạng này đến tiệc rượu thông đồng cùng thằng đàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-yeu-anh-anh-nho-nhung-co-ay/2517500/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.