Ngày hôm sau, khi đến nhà Sano thì liền thấy Shinichiro bị thương. Cô hỏi làm sao thì Shin chỉ gãi đầu và nói hôm qua đi đánh nhau xíu.
Và lúc sáng ở ngay nhà cô, Wakasa cũng băng bó nhẹ. Chả hiểu sao. Có lẽ là hai người này đi đánh nhau chung thôi. Cô đang đứng ở ở trạm xe thì bị xô ngã
"Nè, ai đi không biết nhìn đường!!" Cô tức giận lên tiếng mới phát hiện một thằng nhóc nào đó với cái đầu màu trắng, trên miệng còn có vết thương
"Nè, em ổn chứ?" Lòng tốt hiện lên
Thằng nhóc đó không nói gì. Cô cũng không hỏi nhiều liền ngay lập tức dẫn thằng bé đến bệnh viện. Nhưng ai ngờ đi được nửa đường thì liền bị bắt ép. Thằng nhóc kia đang dẫn cô vào con hẻm và đưa dao vào người cô
"Ai bảo chị lo chuyện bao đồng!"
Ờ...lo chuyện bao đồng thật. Tự nhiên đưa mình vào thế khó thế này. Hây...
"Em sẹo gì đó, em buông con dao ra đi. Cuộc đời còn dài nhất thiết phải làm như này à?"
Cô lên tiếng nhắc nhở nhưng có vẻ làm thằng nhóc này bất ngờ. Chắc chưa thấy ai trong hoàn cảnh này mà còn giảng đạo nhỉ? Nhưng mà một tiếng kêu lên
"Em đói bụng à?" Cô nghiêng đầu hỏi
"Im ngay!! Có đưa tiền không thì bảo!!" Thằng nhóc đó nổi lông gà lông vịt lên hết rồi.
Cô phì cười, ôm bụng cười phá lên. Thằng nhóc đó ngây người.
"Chị..chị cười cái gì? Tôi là..là cướp đó!"
"Có cướp nào lại nói năng lắp bắp?" Cô lau nước mắt, nhìn thấy tên trộm nhỏ con kia đỏ hết mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tokyo-revenger-da-nhan-cach/179141/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.