Trời mưa rả rích suốt buổi, còn Dạ Lan sau khi chuyển sang bộ phận Dân Trí cũng quay như chong chóng gió. Cô trong cái tòa soạn này tuy là một phóng viên nhỏ bé, nhưng cũng có tên tuổi nhất định được khẳng định bởi tài năng của chính mình, vậy mà giờ đây cô toàn làm những chuyện không đâu:
''Phiền cô rồi, cảm ơn nhé, người mới lúc nào cũng được việc.'' Một nam đồng nghiệp cười vui vẻ, sau khi nhận chiếc bánh cô vừa hì hục mua hộ anh ta từ cửa hàng bên kia đường.
''Cảm ơn cô đã phô tô tài liệu giúp tôi.'' Một đồng nghiệp nữ hơi nhún chân, víu người vì đống tài liệu Dạ Lan vừa đặt vào tay cô ta.
''Dạ Lan, pha hộ tôi tách cafe nhé.''
''Dạ Lan, hết giấy rồi, cô làm ơn lấy giúp tôi nhé.''
''Dạ Lan,...''
''Dạ Lan,...''
''...''
Cô chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ khi người khác gọi tên mình đến vậy. Vì quá đau chân, Dạ Lan chọn cách an toàn nhất đó chính là chốn vào nhà vệ sinh, vết thương lúc sáng còn chưa lành, cộng thêm đi lại cả buổi khiến vết thương thêm sưng tấy, móc trong túi ra chiếc băng dán cá nhân, Dạ Lan nhăn mặt chịu đau. Ngay từ giây phút biết hắn làm sếp của mình, cô biết hắn sẽ không bỏ qua cho cô mà.
''Này các cô biết tin gì từ con nhỏ bên bộ phận Giải trí mới chuyển qua không, nghe nói vì nhân cách không ra gì, hơn nữa còn lẳng lơ, ve vãn sếp tổng cho nên bị chuyển sang đây đó.''
''Thật sao? Cô ta không phải đã trở thành vợ của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-bien-tap-tinh-cu/1265184/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.