Editor: May
Kiều Ôn Noãn nghĩ, hiện tại đáy lòng Cảnh Hảo Hảo nhất định rất khó chịu, nhưng vậy thì như thế nào, nếu cô ta không khó chịu đến cực hạn, như vậy khổ sở chỉ có thể là cô......
Cô chính là cố chấp thích Thẩm Lương Niên như vậy, cố chấp đến chẳng sợ Thẩm Lương Niên chán ghét cô, cô cũng muốn nghĩ hết biện pháp, hung hăng buộc anh ở bên người chính mình.
Bởi vì, cảm giác không nhìn thấy anh, lại càng khó chịu hơn.
Nụ cười Kiều Ôn Noãn như tên của cô, ôn nhu ấm áp động lòng người, giọng nói từ trong miệng, cũng là dễ nghe êm tai như vậy: “Lúc cô từng cùng một chỗ với Thẩm Lương Niên, tôi không có tư cách gì có thể cướp đoạt Thẩm Lương Niên, nhưng hiện tại cô và Lương Niên đã tách ra, tôi nghĩ, tôi dùng thủ đoạn giữ Thẩm Lương Niên lại, cũng cũng không phải chuyện đáng xấu hổ gì, giống như lúc trước ở tổ phim, tôi chỉ đưa cho Thẩm Lương Niên một ly trà gừng, cô liền nói với tôi, thứ không thuộc về mình, không cần nhớ thương, hiện nay, tôi trả những lời này lại cho cô, Thẩm Lương Niên đã không phải là đàn ông của cô, nếu thứ không thuộc về cô, như vậy hy vọng cô cũng đừng nhớ thương.”
Nhìn một chút, lời nói này, nghe tràn đầy chính khí cỡ nào, nhưng sao cô lại cảm thấy buồn cười như vậy chứ?
Tục ngữ nói, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, Kiều Ôn Noãn thật đúng là đủ ngoan, đem lời cô từng nói với cô ta, giữ nguyên, một chữ không đổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-doat-tinh-gianh-lai-vo-yeu/863623/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.