Editor: May
Lương Chu Thiên tức đến thở hổn hển, tay nắm thước dạy học của ông, vẫn run rẩy không ngừng, chỉ vào Lương Thần, hô hấp từng ngụm từng ngụm, qua nửa ngày, mới mắng hai chữ: “Nghịch tử, nghịch tử!”
Sau đó, tức đến một câu cũng không nói nên lời.
Lương Viễn đứng ở một bên, nhìn thấy một màn như vậy, vươn tay, trực tiếp níu cổ Lương Thần, một phen đẩy ngã cả người anh lên trên vách tường phía sau, nâng tay lên, hung hăng đánh một quyền trên mặt anh, nói từng chữ một: “Chú vì một phụ nữ, cứ như vậy nhìn cha chú?”
Lương Thần mang theo một chút cười nhạo nhìn chằm chằm Lương Viễn, nói: “Lương Viễn, anh ít ở trong này giả làm người tốt với tôi, anh cho rằng anh như vậy, lão già sẽ cảm tạ anh? Anh đây cưới chính là đại tiểu thư nhà họ Duyên, nếu anh cưới là một cô gái một nghèo hai trắng, anh xem thử năm đó lão già có thể đồng ý cho anh kết hôn với chị ta hay không!”
Lương Viễn bị Lương Thần chọc tức giận đến sắc mặt xanh mét: “Lương Thần, chính chú trải qua chuyện mờ ám gì, trong lòng chú rõ ràng, chú thực nghĩ hiện tại là chúng ta buộc cô ta không được gả cho chú hay sao? Thật ra hoàn toàn chính là cô gái người ta không muốn gả cho chú, cô gái người ta ước gì nhanh chóng rời khỏi chú!”
Mỗi người đều có uy hiếp, uy hiếp của Lương Thần, chính là Cảnh Hảo Hảo kháng cự mình, lúc này, Lương Viễn nói như vậy, giống như là một cây gai, hung hăng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-doat-tinh-gianh-lai-vo-yeu/864346/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.